Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 295


Tô Vi bị kéo qua đảm đương đệm lưng:??? Kia không phải cô ép tôi nhận sao?
“Em chỉ là, chỉ là muốn tự lực cánh sinh.”
Làm một người bình thường, Thẩm Tường Tường ở trong trường học toàn bộ đều là dẫn đường và lính gác, vốn dĩ liền không hợp nhau, về đến nhà, ngoại trừ Thẩm Lưu Phong, tất cả mọi người đều coi cô là người trong suốt.
Thẩm Tường Tường mỗi lần đều nói cho chính mình, chỉ cần lớn lên thì tốt rồi.
Nhưng cô hiện tại đã trưởng thành, lại cảm thấy sinh hoạt càng ngày càng khó.
Cô như cũ chỉ là một người bình thường, cô nghe được đám người hầu nói, cô giống như là một con ký sinh trùng, sống ở Thẩm gia.
Rõ ràng chỉ là một cô nhi được nhận nuôi lại đây, lại cố tình hưởng thụ mọi tài nguyên của Thẩm gia.
Tuy rằng Trần Quyên đối với cô không tốt, nhưng Thẩm Lưu Phong đối với cô thực tốt, gần như là yêu cầu gì cũng đáp ứng.
Thẩm Lưu Phong thật sự yêu thương cô như em gái.
Nhưng chính bởi vì như vậy, cho nên Thẩm Tường Tường cảm thấy chính mình là một phế vật.
Cô không nghĩ dùng phiếu gạo Thẩm Lưu Phong cho cô, cô phải hướng Thẩm Lưu Phong chứng minh, chính mình không có hắn, cũng có thể sống tốt!
“Em muốn tự lực cánh sinh, em muốn tự mình cố gắng.” Thẩm Tường Tường đứng lên, nắm tay, “Vi Vi, cô nói đúng không?”
A này……
“Hay chúng ta một đổi một đi?”
Tô Vi mắt trông mong nhìn về phía Thẩm Lưu Phong, sau đó bị một ánh mắt của Lục Nhưỡng lôi trở lại hiện thực.
Thẩm Lưu Phong đau đầu xoa xoa giữa mày.
“Thẩm Tường Tường, em không cần hồ nháo.”
“Em không có hồ nháo! Em tuy rằng không phải lính gác, cũng không phải dẫn đường, nhưng em không phải phế vật.”
Ai, nói tới nói lui, ngón tay đổi cái phương hướng.
Tô Vi đẩy ngón tay Thẩm Tường Tường đến phương hướng Lục Nhưỡng.
Sau đó ngón tay kia lại đã trở lại chính mình.
Tô Vi:…… Tôi tố cáo cô tội phỉ báng.
“Anh đưa em trở về đi học.” Thẩm Lưu Phong đứng lên, một phen túm chặt cổ tay Thẩm Tường Tường.
Thẩm Tường Tường không chịu đi, hai người giằng co, Thẩm Lưu Phong tựa hồ chuẩn bị dùng sức mạnh, ngay sau đó, Thẩm Tường Tường giãy giụa, có thứ gì đó từ trên người rớt ra ngoài.
Đó là một phong thư màu hồng phấn.
Từ hình dạng đi lên xem, thực rõ ràng là một phong thư tình.
“Thẩm Tường Tường!” Thẩm Lưu Phong vẫn luôn thoạt nhìn cảm xúc thực ổn định đột nhiên nâng âm thanh lên, “Anh có phải đã nói với em hay không? Trong trường học của em đều là lính gác và dẫn đường, lính gác và dẫn đường không thể ở bên người thường được.”
Người thức tỉnh trở thành lính gác và dẫn đường, bản chất đã có sự khác biệt với nhân loại bình thường.
Bọn họ tuy rằng năng lực rất mạnh, nhưng bản tính lại nghiêng về thú.
Rất nhiều tình lữ chính là bởi vì vấn đề thuộc tính, cho nên mới chia tay.
Lính gác không thể chịu đựng được sinh hoạt không có dẫn đường, bản năng bọn họ sẽ bị dẫn đường hấp dẫn.
Dẫn đường cũng vô pháp chịu đựng sinh hoạt không có lính gác, bọn họ sẽ đối với lính gác sinh ra ý thức trách nhiệm ngoài ý muốn.
“Anh dựa vào cái gì quản em!”
“Bởi vì anh là anh của em.”
Hốc mắt Thẩm Tường Tường nháy mắt liền đỏ.
Cô nhìn Thẩm Lưu Phong trước mặt, không nhịn được nước mắt, lại nỗ lực nghẹn lại, cả khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.
Cuối cùng, cô lựa chọn thỏa hiệp, “Em trở về trường học.”
-
Tô Vi, Lục Nhưỡng và Thẩm Lưu Phong trở lại căn cứ.
Dọc theo đường đi, biểu tình của Thẩm Lưu Phong đều không quá đẹp.
Tô Vi nhìn thấy tinh thần lực phía sau hắn không thế nào ổn định.
Cô chà xát đầu ngón tay, liền nhìn thấy Thẩm Lưu Phong từ trong túi móc ra một ống tiêm, sau đó thập phần thuần thục vén ống tay áo của mình lên, tiêm vào.
“Đây là dược an ủi lính gác.”
Thẩm Lưu Phong lại móc ra một cây đưa cho Lục Nhưỡng, “Anh có muốn không?”
Dựa theo tính cách đa nghi của Lục Nhưỡng tới nói, hắn sẽ không nhận.
Nhưng hắn lại cầm.
Thoạt nhìn thật là rất muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận