Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 314


Tỷ như cái nệm hiện tại của cô.
Tuy rằng hơi rách một chút, hơi cũ một chút, nhưng vẫn có thể sử dụng được.
Nhưng có một điểm không tốt, đó là cô chỉ có thể nằm bò ngủ.
Bởi vì phía sau lưng Tô Vi có một đôi cánh màu hồng nhạt.
Cô không có tinh thần thể, không phải dẫn đường cũng không phải lính gác.
Vậy chính là Trùng tộc.
Tuy rằng thoạt nhìn đại khái không phải cùng một chủng tộc với thằn lằn, nhưng dù sao cũng cùng nguồn gốc, vẫn nên ở bên nhau tương đối an toàn hơn.
Bởi vì nhân loại cực kỳ căm ghét Trùng tộc, cho nên Tô Vi chỉ khi ở trong động trùng của chính mình mới có thể ngủ an ổn.
Tuy rằng đã làm trùng ba năm, nhưng Tô Vi vẫn không có quên thói quen thuộc về nhân loại của chính mình.
Cô còn nhặt được một cái di động vỡ nửa màn hình, nhưng miễn cưỡng có thể sử dụng được.
Nhưng nơi này sao lại không có mạng? Bà cố có phải lại quên nộp tiền mạng hay không? Vì đuổi kịp trào lưu của nhân loại, Trùng tộc cũng học được lên mạng.
Đương nhiên, Tô Vi không cần dạy, trời sinh đã biết.
“Vi Vi! Thứ này vì sao luôn nhảy ra!”
Bà cố gần đây trầm mê phim trước mạt thế.
Thường xuyên mở to bốn con mắt của chính mình xem.
Xem mệt mỏi liền đổi một đôi khác, để đôi kia nghỉ ngơi, sau đó liên tục thức đêm.
“Là do dung lượng lưu trữ không đủ.” Tô Vi nhìn thoáng qua, xóa bớt các bộ phim đã xem xong, sau đó liền đánh ngáp trở về ngủ.
“Con đi ra ngoài nhặt rác.” Sáng sớm hôm sau, Tô Vi liền lại ra cửa muốn đi nhặt rác rưởi.
Bà cố của cô còn chưa có rời giường, nghe nói ngày hôm qua thức đêm sau đó ăn đồ ăn vặt no căng.
Tên nhân loại kia nặng hai trăm cân, bà cố đã một đống tuổi, ăn nhiều như vậy đương nhiên sẽ căng.
Tô Vi không có thói quen ăn người, cô còn chưa có thay đổi thân phận thành công, tuy rằng cô biết chính mình là Trùng tộc, nhưng nội tâm vẫn là một nhân loại, cô cự tuyệt ăn đồng loại của chính mình.
Đi ra ngoài kiếm bữa sáng đi.
Đầu tiên Tô Vi đi đến thùng rác gần mình nhất.
Trên đường, cô gặp được tiểu đồng bọn của chính mình, một cô bé bằng tuổi cô.
Đây là một cô gái nhân loại, tên Đinh Thư Diệc.
“Vi Vi, cô đã tới rồi.”
“Ừ, Thư Diệc.”
Đinh Thư Diệc năm nay 18 tuổi, nghe nói thời điểm mạt thế tiến đến cô mới tám tuổi.
Năm đó tràng hỗn chiến kia, ba cô đã chết, mẹ cô may mắn tránh được một kiếp.
Đinh Thư Diệc đang đi học.
Bắt đầu từ căn cứ thứ chín, các căn cứ khác cũng phát triển trường học về lính gác và dẫn đường như măng mọc sau mưa, nhanh chóng lan tràn.
Đinh Thư Diệc vừa mới thức tỉnh trở thành dẫn đường, được triệu hoán tiến vào đại học phụ cận đọc sách.
Ngày thường vì tích cóp tiền tiêu vặt, cô cũng đi theo Tô Vi cùng nhau nhặt rác rưởi.
“Đã sắp khai giảng, Vi Vi, tôi không thể cùng nhặt rác với cô nữa.”
“Tốt.”
Cô nhặt một mình càng kiếm được nhiều hơn.
Tô Vi từ trong thùng rác tìm được một kiện áo khoác còn tính là sạch sẽ, cô mặc nó lên trên người, sau đó lại tìm được hai chiếc giày không giống nhau, đáng tiếc, đều là chân phải.
Tô Vi kéo cái túi da rắn thật lớn tiếp tục đi đến phía trước.
Chờ cô bán xong đồ trong túi là có thể đổi được đồ ăn.
“Đúng rồi, Vi Vi, cô còn chưa có thức tỉnh đúng không?” Đinh Thư Diệc theo kịp.
Tô Vi gật đầu, “Không có.”
Cô là một Trùng tộc, đương nhiên không có khả năng thức tỉnh.
Đương nhiên, cô có thể ăn tinh thần thể của lính gác và dẫn đường nhân loại để thăng cấp, nhưng cô không thích ăn thịt nhân loại, cũng không có mục tiêu muốn thăng cấp, mỗi ngày nhặt rác rưởi là có thể sống được.
“Hy vọng cô có thể thức tỉnh thành lính gác, như vậy không chừng chúng ta có thể ghép đôi.”
Hiện tại kỹ thuật xứng đôi đã thực phát đạt.
Mỗi một lính gác và dẫn đường thức tỉnh đều sẽ tới cửa đăng ký, sau đó được thu thập số liệu trở về bỏ vào máy xứng đôi, tìm kiếm đối tượng có tỷ lệ xứng đôi cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận