Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 127


Cô muốn cưỡi con thỏ.
Con thỏ màu hồng phấn.
Ai không nghĩ cưỡi con thỏ màu hồng phấn chứ?
“Tiểu Tễ, em đi cùng chị đi?” Nói xong, Doãn Tĩnh chuyển đầu về phía Lục Nhưỡng, “Lục Nhưỡng, anh và Tô Vi cưỡi tinh thần thể của anh, tôi về căn cứ thứ năm trước sau đó sẽ lái xe lại đây đón hai người.”
Doãn Tĩnh là một lính gác cấp SS, tinh thần thể có thể phóng to thu nhỏ.
Cô kéo Hoa Tễ ngồi lên trên con báo của cô.
Con báo chạy như bay lên, giống như mũi tên rời cung.
Tô Vi trơ mắt nhìn theo, đầy mặt thèm nhỏ dãi.
Trông bộ dáng con báo…….cưỡi có vẻ cũng khá hay.
“Vi Vi.” Âm thanh khàn khàn của Lục Nhưỡng từ phía sau truyền đến.
Tô Vi quay đầu, nhìn thấy Đại Bạch xà phía sau vung cái đuôi to, ước chừng cao tầm 5 mét.
Nó vươn cái đuôi, cuốn Tô Vi lên.
Cái đuôi của Đại Bạch xà cuốn khúc thành hình tròn, Lục Nhưỡng một tay chống hàm dưới dựa ngồi ở chỗ kia, tựa hồ là có chút mỏi mệt.
Tuy rằng không phải lông xù xù, nhưng không cần đi bộ, người đều thoải mái hơn nhiều.
Nhưng Đại Bạch xà không phải là đi về phương hướng căn cứ thứ năm, mà là tìm một hồ nước trong rừng.
Trứng trùng chị gái bạch tuộc nhổ ra không sạch sẽ, Lục Nhưỡng ghét bỏ trên người dơ, sau khi mấy người Doãn Tĩnh rời đi, liền lập tức sai bạch xà tìm một chỗ tắm rửa.
Hắn mặc quần áo tiến vào bên trong hồ nước.
Tô Vi ngồi xổm bên cạnh, nhìn thấy trên cái cây có quả mâm xôi nho nhỏ.
Có thể ăn được hay không?
Tô Vi hái một trái mâm xôi xuống, nhìn thấy bạch xà thấu đi lên, cô ngăn cản nó một chút, sau đó nhìn thấy một con nhím cách đó không xa lăn một vòng trên mặt đất, mang đi một vòng trái mâm xôi, tung ta tung tăng biến mất ở trên đại thụ xanh um.
Có thể ăn!
Tô Vi liền nhét một quả cho bạch xà, bạch xà bị ngọt hóa.
Tô Vi cũng thật cẩn thận thả một viên vào trong miệng.
Ưm, ngọt quá.
Cái này có thể ăn.
Đại Ngốc Xuân cũng ngoi đầu ra tới ăn.
Lục Nhưỡng tắm rửa xong trở về, liền nhìn thấy một rắn, một chim, một người nằm liệt trên cỏ ăn quả mâm xôi.
“Anh có ăn không?”
Tô Vi nhìn thấy Lục Nhưỡng lại đây, liền đưa trái mâm xôi trong tay cho hắn.
Trên người Lục Nhưỡng còn ướt dầm dề, hắn cởi áo khoác ra, áo sơmi màu trắng dán da thịt, lộ ra hoa văn bên trong.
Nam nhân cúi đầu, nhìn trái mâm xôi nho nhỏ Tô Vi cầm ở trên đầu ngón tay.
Nước sốt màu đỏ dính vào trên ngón tay cô, lan ra trên da thịt màu trắng sứ.
Hắn khom lưng, ngậm cả đầu ngón tay cô vào trong miệng.
Tô Vi hoảng sợ, chạy nhanh thu tay lại, nhưng vẫn cảm giác ngón tay của chính mình bị cắn một chút.
Không phải có thói ở sạch sao?
Tuy rằng cô đã rửa tay, nhưng vì sao anh không chê hả!
“Hương vị không tồi, em đi hái thêm một chút đi.”
Anh bảo tôi đi, tôi liền đi sao?
Anh là ai!
“Vâng, anh.”
Tô Vi mang theo một rắn, một chim đi hái trái mâm xôi.
Lục Nhưỡng ngồi trên một cục đá bên hồ nước, sau đó thong thả ung dung nằm xuống.
Đời trước hắn chưa bao giờ nhàn nhã như thế.
Đời này, hắn lại có thể hưởng thụ loại thời khắc thanh tịnh này, chỉ là quá nhàm chán, nhàm chán đến lệnh người cảm thấy thế giới này không có gì có thể lưu luyến.
Tầm mắt Lục Nhưỡng chuyển về phía trong rừng.
Cô gái nhỏ đang ngồi xổm nơi đó nghiêm trang hái trái mâm xôi.
Cô thoạt nhìn nho nhỏ, tóc có chút lộn xộn.
Đồ thể dục trên người cũng dơ hề hề, thật giống như đã lăn qua trên mặt đất.
Có chút ngốc nghếch đáng yêu.
Nếu em gái hắn vẫn luôn đáng yêu như vậy, thế giới này đảo cũng còn có hơi chút ý tứ.
Tô Vi không dám đi xa, chỉ tìm hái trái mâm xôi ở phụ cận đó, sau đó vừa nhấc đầu, liền đối diện với ánh mắt của Lục Nhưỡng.
Nam nhân hướng cô vẫy vẫy tay.
Tô Vi vội vàng ôm trái mâm xôi đi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận