Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 390


Lục Nhưỡng một tay chống tay lái, nghiêng đầu dò hỏi Tô Vi, "Thế nào? Thích không?"
"Không thích."
Tuy rằng không biết vì sao Lục Nhưỡng đột nhiên muốn mua xe, nhưng Tô Vi cảm thấy nhất định không phải dấu hiệu tốt.
"Bạn gái tôi không thích, còn có cái khác không?"
"Có có có."
Hôm nay tâm tình của Lục Nhưỡng thực tốt, khóe miệng không ngừng cười.
Hắn lái xe mang theo Tô Vi đi dạo một ngày, tựa hồ nhất định là muốn chọn ra một chiếc xe cô vừa lòng.
Tô Vi đầy mặt sắc thái, cuối cùng lựa chọn một chiếc xe màu hồng phấn.
Tới, trả thù lẫn nhau!
"Không tồi, thật xinh đẹp." Lục Nhưỡng cúi người, hôn hôn khóe môi Tô Vi, "Không hổ là bạn gái mà anh chọn."
Không biết vì sao, Tô Vi cảm thấy hôm nay Lục Nhưỡng giống con khổng tước không ngừng xòe đuôi.
Giống như triển lãm cho toàn thế giới hắn có một người bạn gái.
Mua xong xe chạy về, Tô Vi phát hiện cửa khách sạn có rất nhiều người.
Bởi vì không biết đứa trẻ nhà ở nơi nào, cho nên Tô Vi đơn giản mang toàn bộ trở về, đặt ở trong một phòng ngủ của khách sạn, để Đại Bạch trông.
Ăn cơm trưa xong, Chu Yến Thanh mở cửa, thời điểm đang chuẩn bị quét tước phòng đột nhiên nhìn thấy, cả người choáng váng.
Đám trẻ từ đâu tới!
Hắn chạy nhanh từng bước từng bước lấy ảnh chụp ra đối chiếu.
Sau đó lập tức thông tri cho nhóm cha mẹ trong diễn đàn lại đây đón con.
"Con thấy được phượng hoàng, cánh đặc biệt lớn, màu vàng."
"Không đúng, là thiên sứ, cô ấy có cánh màu trắng, lớn lên đặc biệt đẹp……"
"Không đúng không đúng, là ác long! Có cánh màu đen, giống con dơi, lớn lên đặc biệt xấu……"
Bọn nhỏ mồm năm miệng mười nói chuyện, các bố mẹ đều không chen được vào.
"Là phượng hoàng……" Chu Yến Thanh nỉ non một câu, sau đó ngước mắt nhìn về phía Tô Vi đứng ở cửa khách sạn.
Tô Vi vươn một ngón tay, đặt trên môi.
Suỵt.
Chu Yến Thanh đỏ hốc mắt gật đầu.
-
Biểu hiện giả dối, hết thảy đều là biểu hiện giả dối!
Cô nên để Lục Nhưỡng rơi từ trên lầu xuống, ngã chết! Ngã chết! Ngã chết!
Một chiếc xe màu hồng phấn chạy lên trên đỉnh núi.
Tô Vi bị xóc đến không có sức lực, nói chuyện cũng mang theo nức nở, "Từ bỏ…… Hỗn đản……"
Nam nhân khôi phục thành bộ dáng ôn nhu ngày thường, nhưng trong ánh mắt cũng không có vẻ lãnh đạm, ngược lại mang theo một cỗ sủng nịch hưng phấn, "Vừa mới bắt đầu thôi, ngốc Vi Vi."
"Không phải nói tới xem mặt trời mọc sao?" Tô Vi cảm giác chính mình khi nói chuyện đều sắp nát.
"Ừ, sự tình xong xuôi, mặt trời liền ra tới."
Lục Nhưỡng kéo lọn tóc rũ ở giữa cổ của Tô Vi, bị mồ hôi dính ướt, phất qua mặt hắn, lại quẹt xuống yết hầu.
Yết hầu của hắn lăn lộn, ngón tay thon dài trắng nõn mơn trớn sau cổ cô, đẩy ra mái tóc dài dày nặng, sau đó giơ tay tản ra.
"Chiếc xe này sao hẹp như vậy……"
Cô muốn chạy cũng không thoát……
"Là chính em chọn, Vi Vi.”
Trách không được lúc ấy tên nhãi này cười như trúng số.
Tô Vi ngã vào trên vai Lục Nhưỡng , cô cắn cổ hắn, rầm rì, "Em có đôi khi cảm thấy anh đối với em quá mức nhiệt tình, hay anh đối với em lãnh đạm một chút đi."
"Xin lỗi, Vi Vi, anh không có cách nào khống chế chính mình."
Đã biết, cầm thú.
-
Ban đầu, Tô Vi cho rằng Lục Nhưỡng nói không có cách nào khống chế chính mình là đang nói giỡn, thẳng đến khi cô phát hiện nam nhân thật sự không có cách nào khống chế chính mình.
"Anh, tình huống của anh là như thế nào? Anh lặp lại lần nữa xem?"
Nam nhân vừa mới từ phòng tắm ra tới, tóc vẫn còn nhỏ nước, hắn dùng ấm nước đun nóng một ly sữa bò đút cho cô uống, sau đó gằn từng chữ: "Anh đến kỳ động dục."
Kỳ động dục!
Chờ một chút, nếu cô nhớ không lầm, Lục Nhưỡng ngoại trừ kỳ lột da, xác thật còn có một kỳ động dục.
Đông qua đi, mùa xuân buông xuống, vạn vật sống lại.
Lục Nhưỡng lại bắt đầu cởi quần áo.
Anh bị dị ứng quần áo đúng không? Mặc quần áo vào là ngứa, có gai! Ngứa ngáy!
Phía sau lưng nam nhân là dấu vết đêm qua Tô Vi lưu lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận