Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 300


Cô trốn vào trong chăn, cự tuyệt trả lời Lục Nhưỡng.
Trầm mặc chính là trả lời.
Cô gái nhỏ không muốn g.i.ế.c người.
Thôi được, có hắn ở đây.
Cô cũng không cần học làm loại việc nặng này.
Lá gan nhỏ như vậy, nếu thật bị hù chết, vậy phải làm sao bây giờ?
-
Lục Nhưỡng xử lý xong t.h.i t.h.ể Trần Quyên, trực tiếp vứt xác vào từ đường, hơn nữa lại đốt từ đường vừa mới xây được một nửa.
Hợp với ba lần chùa miếu nổi lửa, một lần cuối cùng còn thiêu c.h.ế.t phu nhân lĩnh chủ.
Lĩnh chủ đại nhân nghe nói chuyện này rốt cuộc…… Phái con hắn tạm thời từ động trùng bên kia triệt trở về.
Thời gian lĩnh chủ căn cứ thứ chín cùng Trần Quyên ở bên nhau tuy rằng không dài, nhưng bởi vì độ phù hợp của hai người rất cao, cho nên lĩnh chủ mới có thể cùng Trần Quyên kết hôn, đạt thành quan hệ hôn nhân hợp tác lâu dài.
Thẩm Lưu Phong và Thẩm Tường Tường đều không có quan hệ gì với vị lĩnh chủ này, vị lĩnh chủ này còn có một người con riêng khác.
Ngày thường Trần Quyên còn ở, còn có thể vì Thẩm Lưu Phong tranh thủ một chút, hiện tại Trần Quyên đã chết, địa vị Thẩm Lưu Phong và Thẩm Tường Tường ở chỗ này liền có vẻ có chút xấu hổ.
Nhưng may mắn, Thẩm Lưu Phong còn có thể ở trong căn cứ giúp đỡ làm một chút việc, dân chúng trong căn cứ cũng tương đối tin phục hắn.
Lĩnh chủ tên là Chu Đại Tráng, nghe nói đã từng là một lãnh đạo, năm nay đã 59 tuổi, sắp đại thọ 60, còn tự mình xuất chinh, thuận tiện mang theo đứa con trai hắn coi trọng nhất.
Con trai Chu Đại Tráng tên Chu Đại Hải, tuy rằng cũng là một lính gác, nhưng cấp bậc không có cao như Thẩm Lưu Phong, bởi vậy nơi chốn không quen nhìn hắn, hiện tại mẹ Thẩm Lưu Phong đã chết, Chu Đại Tráng là người thứ nhất huýt sáo.
“Trước kia không cha, hiện tại không mẹ, thật là không cha nuôi, không mẹ thương.” Chu Đại Hải cười tủm tỉm duỗi tay vỗ vỗ bả vai Thẩm Lưu Phong.
Thẩm Lưu Phong mặc quân trang màu đen nửa quỳ trên mặt đất, đào t.h.i t.h.ể Trần Quyên từ trong phế tích ra.
Trên tay hắn đều là bùn, một bên Thẩm Tường Tường giúp hắn bọc t.h.i t.h.ể Trần Quyên vào trong túi.
Chờ chút nữa sẽ mang t.h.i t.h.ể Trần Quyên trở về nhập liệm hạ táng.
Linh đường đã bố trí xong, ở ngay trong chùa miếu.
Trụ trì đã mang theo nhóm tiểu hòa thượng ở trong đại sảnh niệm Vãng Sinh Chú.
Thẩm Lưu Phong thế Trần Quyên sửa sang lại dung nhan.
Kỳ thật đã không cần sửa sang lại, bởi vì căn bản là không có cần thiết phải sửa sang lại.
Đã cháy đen.
Tô Vi đứng ở bên ngoài nhón chân nhìn nhìn, cảm thấy đại khái không có cần đi an ủi.
Bởi vì đại ma vương bên người cô đang cười.
Sáng nay tỉnh dậy không thấy nhẫn đâu, cô tìm kiếm quanh một vòng, cuối cùng thấy ở kẽ hở giữa nệm và gối đầu.
Trải qua sự kiện này, Tô Vi quyết định tìm một cái vòng cổ đeo chiếc nhẫn vào.
Tuy rằng không biết Lục Nhưỡng vì sao lại giao vật quý trọng như vậy cho cô, nhưng nếu để mất, đại ma vương nhất định sẽ g.i.ế.c cô.
A a a loại đồ vật này anh nên đặt ở trong tủ sắt!
Cô lại không phải tủ sắt!
“Nhìn cái này xem .”
Chủng loại vòng cổ trong cửa hàng khá nhiều.
Dục vọng mua sắm của nữ nhân nổi lên.
Tô Vi ở cửa hàng này hết nửa giờ, còn chưa có thử xong.
Lục Nhưỡng từ lúc ban đầu còn đứng chờ, đến ngồi chờ, cuối cùng lại có thể khắc phục được thói ở sạch của hắn, nằm ở trên sô pha đợi.
Tô Vi:……
Tô Vi cầm chiếc vòng cổ thứ mười một trên tay, quay đầu muốn hỏi Lục Nhưỡng đẹp hay không đẹp, phát hiện nam nhân đã nhắm mắt làm bộ ngủ.
Tô Vi:…… Một chút đều không tri kỷ!
“Tôi muốn thử vòng trên chiếc đĩa kia.”
Nhân viên phục vụ:……cô tốt nhất thật sự mua.
Cuối cùng, Tô Vi mua hai chiếc bình thường không có đồ trang trí, cô và Lục Nhưỡng mỗi người một cái, sau đó lại mua cho chính mình một cái vòng tay bạc, bởi vì nghe nói vòng bạc trừ tà.
Đến cuối cùng, Tô Vi còn cho nhân viên công tác mấy phiếu coi như tiền boa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận