Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 284


“Cách Thẩm Lưu Phong xa một chút.”
Ghen?
Đại ma vương không phải là ghen tị chứ?
Tô Vi kích động một cái, khoai lát trong tay liền bay lên, đổ ra giường.
Hơn phân nửa bộ phận còn đều dừng ở trên đầu Lục Nhưỡng.
Tô Vi cầm bao khoai lát trống trơn run bần bật.
Ngay sau đó, gò má cô bị người bóp chặt, Lục Nhưỡng cúi người lại đây, bắt được cô hôn.
“A……”
Không thở được.
Một phút sau, Lục Nhưỡng vẫn chưa xong.
Sao còn chưa buông tha cho cô.
Nam nhân trừng phạt bằng hôn môi, mang theo một cỗ xâm lược cường thế ngang ngược.
Liền giống như chính Lục Nhưỡng.
Nhìn như ưu nhã, kỳ thật cường thế.
Thở không nổi.
Rốt cuộc, ở lúc cô cảm giác chính mình lập tức liền phải thăng thiên, Lục Nhưỡng buông lỏng cô ra.
Mẹ nó, còn tưởng rằng phải chết.
Nhà ai hôn như thế này!
“A.” Nhìn thấy Tô Vi nghẹn đỏ mặt, Lục Nhưỡng rốt cuộc cũng thuận khí.
Tô Vi tức giận.
Cô xoay người một cái, áp đến trên người Lục Nhưỡng.
Tô Vi vươn đôi tay, một phen ấn ở trên vai Lục Nhưỡng, sau đó đẩy người đến trên giường.
Cô khóa ngồi ở trên người Lục Nhưỡng, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Trên giường nơi nơi đều là khoai lát, có miếng bị Tô Vi đè dẹp lép, có miếng bị Lục Nhưỡng đè dẹp lép, mùi khoai tràn ngập ở trong hơi thở, Tô Vi nhìn chằm chằm đôi môi ướt át của Lục Nhưỡng, sau đó một phen kéo cổ áo hắn xuống, cắn xương quai xanh hắn.
Tô Vi cũng không có kỹ xảo gì, gặm loạn như chó nhỏ gặm xương.
Cắn c.h.ế.t anh!
Nam nhân híp mắt, đau đớn khiến cho ánh mắt hắn mang lên mấy phần đỏ hưng phấn.
Đầu ngón tay thon dài trắng nõn của Lục Nhưỡng xốc áo ngủ cô lên, lộ ra eo nhỏ mảnh khảnh xinh đẹp.
Ngay sau đó.
“Lục Nhưỡng? Lục Nhưỡng?” Bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh Doãn Tĩnh.
Động tác Tô Vi khựng lại, đang muốn ngẩng đầu, đã bị người một phen đè lại cái ót.
“Không có gì, cứ cưỡi đi.”
Tô Vi:…… cưỡi cái đầu anh!
-
Doãn Tĩnh ngay từ đầu đi phòng Lục Nhưỡng tìm hắn, phát hiện hắn không ở, liền nghĩ tới chỗ Tô Vi.
Nửa đêm canh ba, Doãn Tĩnh gõ cửa đại khái là có chuyện gì.
Tô Vi cầm khoai lát đi ra mở cửa.
Doãn Tĩnh nhìn thấy Tô Vi trên mặt còn dính một chút mảnh vụn khoai lát, tạm dừng một chút, duỗi tay thế cô hất mảnh vụn trên mặt xuống dưới, sau đó mở miệng dò hỏi, “Lục Nhưỡng ở đây không?”
“Ở.” Tô Vi nghiêng người, lộ ra Lục Nhưỡng phía sau đang thong thả ung dung cài cúc.
Tâm tình thoạt nhìn không tốt lắm.
Có loại bất mãn như bị đánh gãy cái gì.
Doãn Tĩnh rốt cuộc ý thức được, chính mình tựa hồ đã làm hỏng chuyện tốt của hai người, nhưng cô nơi này xác thật có hơi chút gấp.
“Tiểu Tễ không quá thích hợp.”
-
Ba người đi vào phòng Doãn Tĩnh.
Tô Vi thấy được Hoa Tễ trong phòng vệ sinh ôm bồn cầu.
Hắn nhìn thấy ba người, đầu tiên là không có hứng thú mà nâng nâng mí mắt, sau đó đột nhiên một trận ghê tởm, ôm bồn cầu lại nôn ra.
Tựa hồ là cảm thấy ngượng ngùng, Hoa Tễ đỏ mặt, dùng chân đóng cửa phòng vệ sinh lại.
“Em ấy vừa rồi nôn quá lợi hại, tôi lo lắng có việc, liền muốn nhờ Lục Nhưỡng hỗ trợ đi hỏi một chút xem có thể tìm một bác sĩ lại đây khám hay không.”
Doãn Tĩnh và Trần Quyên không có quan hệ gì.
Cô nhờ Lục Nhưỡng làm người trung gian.
Đương nhiên, quan hệ hiện tại giữa Lục Nhưỡng và Trần Quyên cũng khó bề phân biệt.
Nếu Trần Quyên thật là hung thủ g.i.ế.c hại cha mẹ Lục Nhưỡng, như vậy, cũng không cần tìm bác sĩ, trực tiếp tìm đội ngũ khóc tang đi.
“Còn có một việc.” Doãn Tĩnh đau đầu che lại mặt chính mình, sau đó gỡ mũ trên đầu chính mình xuống.
“Em ấy buổi tối…… Trộm túm tóc tôi.”
May mắn tóc Doãn Tĩnh dầy, bằng không thật sẽ bị Hoa Tễ túm trọc.
Đại khái là biết không kéo được tóc, Hoa Tễ sử dụng kéo, cắt cho tóc Doãn Tĩnh kỳ kỳ quái quái.
Tô Vi trước mắt sáng ngời, không biết cô có thể thừa dịp đại ma vương ngủ cắt cho hắn trọc đầu hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận