Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 84


Lục Nhưỡng giơ tay, một con rắn nhỏ trắng bò ra khỏi đầu ngón tay, ở trong chớp mắt biến thành một con cự mãng cao bằng người, sau đó cúi đầu, một ngụm ngậm lấy con gà trống run bần bật chuẩn bị chạy trốn, nuốt xuống.
Con gà trống phát ra tiếng kêu to bi thảm, âm thanh “Ku ku ku” quanh quẩn ở trong phòng bệnh, cuối cùng lại chỉ còn có mấy sợi lông.
Bạch xà lắc lắc cái đuôi, hình dạng gà trống phình phình còn khắc ở trên cái bụng.
Nó đĩnh bụng trở lại phía sau Lục Nhưỡng.
Chu Kình Thiên trơ mắt nhìn tinh thần thể của Lục Nhưỡng ăn tinh thần thể của hắn, cả người đều choáng váng.
Tinh thần thể sẽ cùng chủ nhân tiêu vong.
Người bình thường đều sẽ không nghĩ đến việc cắn nuốt tinh thần thể của đối phương.
Sau khi cắn nuốt tinh thần thể của Chu Kình Thiên, bạch xà tựa hồ không có cảm giác gì, Lục Nhưỡng lại nhìn thoáng qua cái nơ con bướm kia.
Tinh thần thể màu lam quận với tinh thần thể màu đỏ, đang tham lam hấp thụ cắn nuốt, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên chắc chắn hơn không ít, ngay cả màu sắc cũng trở nên tươi sáng hơn.
“Thật khó ăn.” Lục Nhưỡng nhíu mày lẩm bẩm một câu, xoay người rời đi.
Chu Kình Thiên trừng mắt, ở nháy mắt khi Lục Nhưỡng đóng cửa, vĩnh viễn đình chỉ hô hấp.
-
Tô Vi thời điểm giữa trưa rời giường phát hiện con gà trọc tựa hồ hình như là……mọc thêm lông?
Ngày hôm qua không phải vẫn còn trơ trọi sao? Sao hôm nay lại như vậy?
Một tầng lông xù xù, cánh chim trông cũng đầy đặn lên. Giống như là đột nhiên từ trẻ sơ sinh tiến hóa thành nhi đồng, chẳng lẽ tinh thần thể của cô còn có thể tự tiến hóa sao?
Tô Vi ôm con gà trọc của cô, đôi mắt đều sáng.
Không đúng, hiện tại không thể gọi là gà trọc, hẳn phải gọi là gà con.
Lông xù xù, giống như quả cầu lông.
“Cát cát, cát cát, cát cát!”
Quả cầu lông phe phẩy cánh của chính mình, ý đồ bay lên.
“Đứa nhỏ ngốc, mày là gà, sẽ không biết bay.” Tô Vi khuyên bảo con gà không cần có ý nghĩ kỳ lạ này.
Ngay sau đó, gà con liền bay lên, xông thẳng về phía cửa, đụng vào trên mặt Lục Nhưỡng vừa mới mở cửa phòng ra.
Tô Vi chỉ cảm thấy mặt chính mình bị đau, giống như đụng vào trên mặt bùn rắn chắc.
Cô che lại cái mũi bị đau, nhìn thấy Lục Nhưỡng xách theo con gà con của cô nghiên cứu một chút, sau đó một tay nhéo cánh nhỏ, xách trở về cho cô.
Tô Vi vội vàng mở đôi tay ra đón, con gà rớt vào lòng bàn tay cô, lập tức bay lên, một lần nữa trở lại trong lòng n.g.ự.c Lục Nhưỡng, hạnh phúc đến lông đều dựng lên, càng giống một quả cầu lông.
Tô Vi:…… Ăn cây táo, rào cây sung!
Quả cầu lông dán ở trên cổ Lục Nhưỡng, nhắm hai mắt, phát ra âm thanh “cát cát”, đừng nói, lông tơ mọc ra tới, ngay cả tiếng kêu cũng to lớn vang dội hơn rất nhiều.
Lục Nhưỡng một tay vỗ vỗ con gà, động tác giống như trấn an, đầu ngón tay chải vuốt lông chim của nó, làm Tô Vi ngồi trên giường không nhịn được cũng đi theo run run.
Giống như Lục Nhưỡng trấn an chải vuốt không phải gà con, mà là cô.
Buổi tối, gà con còn muốn dán vào Lục Nhưỡng ngủ, toàn bộ hành vi l.i.ế.m cẩu, l.i.ế.m đến làm Tô Vi cũng không nhìn được.
Con gà nhỏ như mày hiểu cái gì là ngủ?
Đi ra, để cô ngủ.
Tô Vi xách gà con ra, sau đó nằm tới bên người Lục Nhưỡng.
Gần đây, ngay cả buổi tối độ ấm cũng bắt đầu lên cao. Nhưng Doãn Tĩnh vì tiết kiệm điện, liền giấu điều khiển từ xa của điều hòa đi, Tô Vi nóng đến không được, nửa đêm nghĩ đến thân mình điều hòa của Lục Nhưỡng, lập tức sờ soạng lại đây.
Không nghĩ tới, đã có con gà nhanh chân đến trước.
Con gà nhỏ bị Tô Vi ném ra.
Nó kiên trì không ngừng bay lên, một người một gà lâm vào bên trong giằng co.
Địch bất động, ta bất động.
Tô Vi vươn nắm tay của chính mình uy hiếp.
Chờ một chút cái nắm tay này sẽ đánh tới bụng mày!
Bạn cần đăng nhập để bình luận