Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 75


Mắt thấy Lục Nhưỡng không có dấu hiệu lấy dép lê đánh cô, Tô Vi sau đó mới ngượng ngùng xoắn xít đi qua, khiêm tốn nói: “Giống nhau giống nhau.”
Thế giới thứ ba.
Lục Nhưỡng thoạt nhìn không có ý tứ chêm chọc cô, sau khi đưa báo cáo lại cho cô liền đi đến trên sô pha lầu một nằm xuống.
Tô Vi nhìn thoáng qua sợi tinh thần phía sau Lục Nhưỡng, vẫn hỗn độn như cũ.
Lại theo sợi tinh thần nhìn thoáng qua chỗ hai người tương tiếp, chiếc nơ con bướm ở giữa hai người làm tăng thêm vài phần sắc thái lãng mạn.
Sắc mặt Lục Nhưỡng thoạt nhìn có chút mỏi mệt, đại khái là do hắn vô pháp khai thông được tinh thần lực đi.
Chờ một chút, cô vì sao lại đau lòng đại ma vương?
Cô chỉ là một pháo hôi nhỏ, lại có thể đang đau lòng vai chính?
Tô Vi tức giận trong lòng, dưới sự giận dữ liền sinh chút ác thú.
Cô thừa dịp Doãn Tĩnh ra cửa rèn luyện ( nhà ai mỗi ngày chạy hai lần, mỗi lần mười km chứ! ), ngồi xổm bên người Lục Nhưỡng, nhìn dung nhan hắn ngủ, móc bút ra, ý đồ lưu lại một con rùa đen ở trên mặt Lục Nhưỡng.
Không nghĩ tới bút hết mực.
Tô Vi dùng sức lắc lắc, mực nước màu đỏ vẩy ra ngoài, rơi xuống trên mặt Lục Nhưỡng.
Màu da nam nhân trắng nõn, mực nước màu đỏ điểm lên giống như là m.á.u tươi diễm lệ, làm cho khuôn mặt ôn nhuận tuấn mỹ của hắn lại trở nên yêu dã hơn.
Ngay sau đó, Lục Nhưỡng mở bừng mắt.
Tô Vi nhanh chóng nhét bút máy trong tay vào trong tay Lục Nhưỡng.
“Anh, em có lễ vật cho anh, sinh nhật vui sướng.”
Chiếc bút máy nặng trĩu, tỏa ra ánh bạch kim, chữ trên thân bút có dấu vết bị người thô bạo cọ xát qua, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra đây là một chữ “L”.
Bút máy định chế, toàn thế giới chỉ có một chiếc.
Dù cho qua nhiều năm như vậy, Lục Nhưỡng như cũ vẫn nhận ra được nó.
Là di vật của ba hắn.
Năm đó đôi vợ chồng ác độc mang theo Chu Kình Thiên vào biệt thự nhà hắn, liền cướp đoạt một trận bên trong biệt thự, Lục Nhưỡng trộm để lại chiếc bút máy này. Thẳng đến năm bị đuổi ra khỏi biệt thự, Chu Kình Thiên lục soát cả người hắn, một kiện đều không cho hắn mang đi.
Bao gồm chiếc bút giấu ở bên trong rương hành lý.
“Sinh nhật của anh không phải hôm nay, còn nửa năm nữa.” Lục Nhưỡng cọ xát bút máy trong tay, ngước mắt nhìn về phía Tô Vi.
Cô gái nhỏ mở to một đôi con ngươi ngây thơ xinh đẹp, ảnh ngược trong mắt là khuôn mặt bị ám sắc che lấp của hắn.
Cô co rúm lại một chút, nhút nhát sợ sệt, phảng phất biết gương mặt thật dưới lớp da của hắn.
“Lấy được từ đâu?” Ngữ khí Lục Nhưỡng bình tĩnh dò hỏi, ngón tay xinh đẹp chuyển bút máy, giống như biểu diễn.
“Người khác đưa.”
“Ai đưa?”
“Anh họ.”
Bàn tay đang xoay bút của Lục Nhưỡng khựng lại, tựa hồ ở dưới nhắc nhở của Tô Vi rốt cuộc mới bừng tỉnh nhớ tới còn có một người như vậy tồn tại.
“A?” Lục Nhưỡng nhàn nhạt phát ra một âm thanh.
Bàn tay xoay bút máy của hắn dừng lại, tựa hồ là hồi tưởng lại một ít hồi ức “tốt đẹp”.
Nhìn xem, trí nhớ của vai chính luôn tốt như vậy, dễ dàng mang thù.
Tô Vi tiếp tục nói, “Hắn nói hắn là trời, anh là đất.”!
Dựa theo cốt truyện trong nguyên tác, Chu Kình Thiên tuy rằng có hơi chút chỉ số thông minh, nhưng không cao. Chỉ số thông minh nhỏ nhoi của hắn đều dùng ở trên sự tình ác độc nào đó, tỷ như suy xét trước khi g.i.ế.c Lục Nhưỡng thì làm cách nào có thể tiến hành tra tấn tinh thần hắn, làm hắn nếm đủ thống khổ mất đi thân nhân và bị bạn phản bội.
Chu Kình Thiên nghĩ đến có thể làm hai việc.
Chuyện thứ nhất là g.i.ế.c c.h.ế.t Tô Vi, chuyện thứ hai là xúi giục Doãn Tĩnh bên người Lục Nhưỡng.
Bởi vì thân phận dẫn đường của Tô Vi, cho nên độ khó khăn của chuyện thứ nhất tăng lớn, bởi vậy trước mắt, Chu Kình Thiên tạm thời làm chuyện thứ hai.
Có thể là sợ Lục Nhưỡng không nghe được, vai ác Chu Kình Thiên ‘cơ trí lại dũng cảm’ lựa chọn chặn Doãn Tĩnh ở cửa biệt thự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận