Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 225


“Ngồi lên đi.”
Nam nhân dán vành tai cô nói chuyện.
Tô Vi cảm giác thân thể mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã vào trong hồ.
“Ngồi, ngồi ở nơi nào?”
Tô Vi bị quần của mình vướng ngã, cô thống hận chính mình không lựa lời.
Nam nhân híp mắt, trực tiếp chặn ngang bế cô lên, sau đó phóng tới bờ hồ nước xây bằng gạch đỏ.
Tô Vi bị đặt đối mặt với Lục Nhưỡng.
Tầm mắt nam nhân vẫn dừng lại ở trên gò má của cô.
Tô Vi theo bản năng duỗi tay sờ sờ.
Sau đó cọ đến một hạt bụi.
Tô Vi:……a, hóa ra là ô uế, cô còn tưởng rằng…… Tô Vi dùng sức nuốt nuốt nước miếng, vừa nhấc đầu, nhìn thấy cổ Lục Nhưỡng mang vòng.
Vòng cổ màu đen bằng da, phía dưới liên kết với sợi xích, giờ phút này đang an ổn buông xuống dưới.
Vòng cổ chống yết hầu nam nhân, Lục Nhưỡng nuốt, Tô Vi có thể rõ ràng nhìn thấy hình dáng yết hầu lăn lộn trên dưới.
Bởi vậy, khi cô hồi phục lại tinh thần, tay cô đã chọc lên.
Tô Vi:??? Sao bảo lính gác đối với dẫn đường muốn ngừng mà không được, điên cuồng thành ma? Sao hiện tại ngược lại là cô biến thành bà điên?
Nhanh lên nói gì đó, giảm bớt không khí một chút.
“Thứ này anh có, sao em không có?”
Ngu xuẩn, cô đương nhiên không có cấu tạo sinh lý của nam tính!
Ngay sau đó, cổ Tô Vi bị người nắm.
Lục Nhưỡng dùng hai ngón tay, nắm cổ cô, cùng vị trí yết hầu bị cô chọc đến.
Tô Vi ngẩng đầu, nhìn thấy hùng ưng của bí thư còn bị treo ở giữa không trung.
Cô khủng hoảng, đừng ném cô ra ngoài, ô ô ô……
Nam nhân gập ngón tay lên, sửa từ bóp thành cọ nhẹ.
“Ừ, không có.”
Chỉ như vậy?
Không phải muốn vặn gãy cổ cô sao?
“Xuống dưới đi.”
Trái tim nhỏ bé của Tô Vi đập “phanh phanh phanh”.
“Anh nói công chúa xin hãy xuống dưới.”
Lục Nhưỡng nghiêng đầu, nhìn cô một cái.
Thôi được, cô tự xuống dưới.
“Công chúa, mời xuống dưới.”
Nam nhân vươn tay phải, khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn, nhìn kỹ còn có thể phát hiện kén tay do lao động lâu ngày tạo thành.
Nhưng ngay cả như vậy, cũng không giảm đi sự xinh đẹp của ngón tay này.
Tô Vi ngơ ngẩn ngẩng đầu, cùng Lục Nhưỡng đối diện. Đồng tử u ám thâm thúy của nam nhân có hình mặt cô, hai tròng mắt của cô gái ngây thơ, lo sợ không yên.
Tô Vi vươn tay, đáp lên tay Lục Nhưỡng.
Nam nhân không quá dùng sức, liền mang cô xuống dưới.
Hai chân rơi xuống đất, trong lòng Tô Vi lại vẫn mang theo một cỗ cảm giác không chân thật.
Thật giống như cô không phải vững chắc mà đạp lên trên mặt đất, mà là phiêu ở giữa không trung.
Công chúa, xin hãy đình chỉ ảo tưởng.
Bên kia đánh nhau đã từ trong phòng chuyển ra bên ngoài.
Lục Nhưỡng nhân cơ hội mang theo Tô Vi đi vào trong.
Lúc này, bí thư có tác dụng.
Trách không được Lục Nhưỡng không trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t người.
Lợi dụng vân tay cùng niêm mạc của bí thư mở ra cửa phòng nghiên cứu, Lục Nhưỡng công khai mang theo Tô Vi đi vào.
Bởi vì cách âm quá tốt, cho nên nhóm nghiên cứu viên vẫn đang nỗ lực công tác, hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Thẳng đến khi bọn họ nhìn thấy bí thư đầy người là m.á.u bị treo tới trên tường.
Phòng nghiên cứu này đã rất lớn, nhưng mục tiêu của Lục Nhưỡng lại giống như không phải nơi này.
Hắn đi đến một chỗ vách tường trống trải, duỗi tay gõ gõ, sau đó tùy ý câu một ngón tay với nghiên cứu viên nào đó.
Nghiên cứu viên này đã bị sợi tinh thần lực đẩy đến trước mặt hắn.
“Mở ra.” Lục Nhưỡng nói.
Nghiên cứu viên hiển nhiên là bị Lục Nhưỡng chấn động tới, không nói hai lời liền trực tiếp mở phòng nghiên cứu cách một bức tường kia ra.
Bên trong căn phòng nghiên cứu này chỉ đặt một chiếc máy.
Một chiếc máy làm Tô Vi cảm giác được quen thuộc.
Máy tróc tinh thần thể?
Hạ Diên Kiệt? Sao lại ở chỗ này?
“Thành công sao?” Ngón tay Lục Nhưỡng mơn trớn cái máy này, nhẹ gõ gõ.
Máy móc phát ra âm thanh trầm thấp.
Nghiên cứu viên phía sau Lục Nhưỡng run run rẩy rẩy nói: “Thực nghiệm 98 lần, thành công hai lần.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận