Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 422


Tô Vi nghe được đầu muốn to, sau đó bỗng nhiên phát hiện chính mình ở trong viện này lại có thể có hơi chút tùy ý không quy củ.
Tỷ như, cô muốn đi nơi nào là có thể đi nơi đó, còn có thể lôi thôi lếch thếch đi đào măng, nghẹn họng thừa dịp mặt trời tốt ôm chăn nằm ở trên ghế ngoài sân phơi nắng, chiếm cứ giao thông yếu đạo trong viện.
Tô Vi: …… cô có phải thật quá đáng hay không?
Tính, nói không chừng ngày mai cô liền c.h.ế.t rồi, hôm nay quá mức một chút thì có làm sao?
Dựa theo chỉ số thông minh của Lục Nhưỡng, thân phận của cô như vậy, nam nhân tất nhiên là đối với cô có thập phần chú ý, cô che che giấu giấu nói không chừng c.h.ế.t càng nhanh.
Mấu chốt nhất chính là, trong lòng cô nghĩ cái gì đều viết ở trên mặt.
Tô Vi ngủ nướng đến giữa trưa, cũng không có người tới kêu cô dậy.
Cô ngáp một cái đứng dậy, ngồi trên giường phát ngốc, bên kia truyền đến tiếng đập cửa, “cô nương, ngài đã dậy rồi sao?"
"Đã dậy."
Tô Vi đứng dậy, mở cửa, nhìn thấy nha hoàn mới đứng ở cửa.
"Cô nương, nô tỳ được phái tới hầu hạ ngài, nô tỳ tên Hồng Hạnh."
"Nga." Cái tên này giống như có hơi chút quen tai, nhưng không nghĩ ra đã gặp qua ở nơi nào.
Hồng Hạnh thấy Tô Vi không phản ứng, theo bản năng cắn cắn môi, sau đó tiếp tục nói: "Đây là thư phòng của điện hạ, nô tỳ không dám vào, đồ rửa mặt đã chuẩn bị sẵn cho ngài, đang để trong phòng."
"A, cảm ơn."
Đừng nhìn bốn phía trong viện yên tĩnh không tiếng động, trên thực tế ám vệ của vị Thái Tử điện hạ kia đã sớm bao vây nơi này kín như thùng sắt.
Tô Vi rửa mặt xong, bên kia Lương Minh công công lại đây, nói điện hạ mời cô cùng đi dùng cơm trưa.
Ngồi ở bên người đại ma vương cô còn có thể nuốt trôi sao? Đây không phải làm khó cô sao?
-
Thái Tử điện hạ rất có nhã hứng, đặt bàn ăn ở trong viện.
Người đâu?
"Chờ một lát điện hạ sẽ tới đây."
A, bảo cô chờ sao?
Tô Vi ngồi xuống, gió lạnh thổi vèo vèo.
Cô rụt rụt cổ, cũng quá lạnh đi, cô ngủ một giấc cảm giác vừa mới hạ sốt, đại ma vương không phải là đang trả thù cô chứ?
"Điện hạ đang cùng Định Viễn hầu bàn bạc chuyện quan trọng, phân phó nô tài lại đây bưng đồ ăn cho cô nương trước."
Nếu là điện hạ phân phó, vậy cũng thật sự là không có cách nào.
Cô đã đói đến trước n.g.ự.c dán phía sau lưng.
Tô Vi nhìn đồ ăn được đưa tới.
Ba món đều là chay, ngay cả chén cơm cũng không có.
Cô là người phương nam, cô muốn ăn cơm, ăn chén nhỏ.
"Măng của ta đâu?" Tô Vi dò hỏi Lương Minh đứng ở một bên.
"Nô tài đi thúc giục cho cô nương."
Mười phút sau, măng của Tô Vi rốt cuộc cũng tới, tới cùng măng của cô còn có vị Thái Tử điện hạ kia.
"Làm Vi Vi đợi lâu." Không lâu không lâu, cũng chỉ mới nửa giờ, cô nhẫn được.
"Sao còn chưa có động đũa? Ăn đi."
Đại ma vương ngồi bên người cô, một tay chống hàm dưới xem cô.
Này…… Ngươi xem ta ăn? Thế này làm sao nuốt trôi được?
"Lại thêm một chén."
Măng xào cay này ăn quá ngon!
Các món khác nhìn đơn giản, trên thực tế cũng vô cùng ngon, ngươi xem cải trắng này, kỳ thật nó không phải cải trắng, mà là dùng canh gà hầm ra tới. Ngươi xem sủi cảo này, kỳ thật bên trong nó chính là gạch cua!
Lương Minh đứng ở phía sau Lục Nhưỡng hướng Thái Tử điện hạ nhìn thoáng qua.
Điện hạ mỉm cười nói: "Đi thôi."
"Tuân mệnh."
Ngày hôm qua không ăn, hôm nay một hơi ăn ba chén cơm, Tô Vi rốt cuộc cảm giác cả người đã sống lại.
Người tồn tại quả nhiên vẫn cần cacbohydrat.
Cacbohydrat vui sướng ai hiểu.
"Ăn xong rồi sao." Nam nhân rũ mắt, nhìn chằm chằm mấy cái đĩa trống rỗng.
"Ăn xong rồi." Tô Vi ngoan ngoãn.
Là cô kiến thức ngắn, chưa hiểu việc đời, ăn quá ngon không dừng lại được.
Nam nhân một tay chống cằm, một bàn tay khác đáp ở trên đầu gối chính mình, ngón tay theo thói quen điểm điểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận