Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 227


Chẳng lẽ là bởi vì dẫn đường kia sao?
Hắc lão đại đem tầm mắt nhìn về phía Hoa Tễ đứng ở bên cạnh, một con linh miêu ban đầu còn vây quanh con báo cắn xé đột nhiên vọt qua phía Hoa Tễ.
Hoa Tễ theo bản năng lui về phía sau, phía sau lưng dựa đến trên vách tường.
Con thỏ màu hồng nhạt nhảy dựng lên, bị linh miêu đ.â.m bay.
“Tiểu Tễ!”
Doãn Tĩnh gào rống ra tiếng.
Ngay sau đó, con báo sau lưng Doãn Tĩnh đột nhiên bộc phát ra một đôi cánh chim màu trắng, như cánh thiên sứ.
Lấy tốc độ cực nhanh bay vọt lên, ngăn cản con linh miêu kia, ngay sau đó, ngậm cổ linh miêu, trực tiếp ngậm nó tới giữa không trung.
Linh miêu giãy giụa bốn chân, mắt thấy chính mình bị ngậm đến càng ngày càng cao, trong cổ họng phát ra âm thanh than khóc.
Con báo đột nhiên buông miệng, linh miêu từ trên bầu trời rơi xuống, nặng nề nện ở trong hồ nước.
Lính gác và tinh thần thể tương liên.
Hắc lão đại chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị chấn nát, trong xoang mũi còn có cảm giác bị nước xông vào làm sặc.
May mắn, hắn còn có một con linh miêu khác.
Còn không đợi hắn phát lực, con báo của Doãn Tĩnh đã phi đến trước mặt con linh miêu kia.
Con linh miêu này theo bản năng lui về phía sau, thẳng đến khi không thể lui ra được nữa, bị con báo của Doãn Tĩnh lao thẳng tới, sau một trận cắn xé, liền không còn tiếng động.
Dưới một mảnh phế tích hỗn độn, Doãn Tĩnh kiệt lực quỳ rạp xuống đất, một bên Hoa Tễ xông tới ôm lấy cô.
“Chị, chị!”
Doãn Tĩnh nói không ra lời, lần này thăng cấp cũng coi như là cô cưỡng chế thăng cấp.
Bởi vì nhìn thấy Hoa Tễ lâm vào nguy hiểm, cho nên cô điều động tinh thần lực toàn thân, miễn cưỡng hoàn thành thăng cấp, hao phí mất đại bộ phận năng lượng, hiện giờ thân thể suy yếu đến cực điểm, sợi tinh thần lực phía sau sôi nổi đứt gãy, giống như là một phế nhân đứt đoạn gân mạch.
Doãn Tĩnh há mồm định nói chuyện, an ủi Hoa Tễ nói chính mình không có việc gì, nhưng vừa mở miệng, liền nhổ ra một búng máu.
Máu tươi phun ở trên mặt Hoa Tễ, theo cổ hắn chảy xuống.
Hoa Tễ đỡ đầu Doãn Tĩnh, dùng sức nắm tay cô, cả người đều đang run rẩy.
Hắn ôm cô, đáy lòng trào ra một cỗ cảm giác khủng hoảng khả năng sẽ mất đi Doãn Tĩnh.
“Chị, xin lỗi.”
Hoa Tễ duỗi tay, đỡ lấy đầu Doãn Tĩnh, run rẩy hôn lên môi cô.
Hương vị m.á.u tươi tràn ngập, mang theo một cỗ vị rỉ sắt.
Tay Hoa Tễ nâng Doãn Tĩnh, nữ nhân hình như có cảm giác muốn đẩy hắn ra.
Hoa Tễ nắm lấy cổ tay của cô, kiềm chế đến phía sau.
Doãn Tĩnh bị bắt ngửa đầu, thừa nhận Hoa Tễ khai thông.
Càng thân mật khai thông, lính gác khôi phục càng nhanh.
Nước bọt tương giao, da thịt thân cận.
Thân mật như thế không thể phân, hoàn toàn đánh vỡ giới hạn Doãn Tĩnh phân chia cho chính mình và Hoa Tễ.
“Chị, chỉ là trị liệu.”
Hoa Tễ nắm chặt cổ tay Doãn Tĩnh, nhẹ nhàng dời đi môi chính mình.
Cánh môi tái nhợt của hắn dính m.á.u thuộc về Doãn Tĩnh.
“Đinh trên lưỡi em, có đau không?”
Lục Nhưỡng ngồi ở trên vị trí của hắc lão đại, trên người mặc tây trang màu đen, trên chân là một đôi giày da màu đen được lau đến thập phần sạch sẽ.
Lục Nhưỡng đương nhiên sẽ không đeo giày da người khác đã đeo qua, cái này là đôi giày mới hắn tìm được từ trong tủ quần áo của hắc lão đại, tây trang cũng là mới.
Dù sao cũng là hắc lão đại, quần áo mới và giày mới đều là một quầy, lại một quầy.
Bởi vì hắc lão đại thực thần bí, cho nên chỉ có bí thư biết hắn trông như thế nào.
Hiện tại, bí thư đã chết, ai cũng không biết hắc lão đại là ai.
Chợ đen sắp khai trương, nghe nói đến lúc đó các loại khách nhân quan trọng đều sẽ tới.
Lục Nhưỡng vừa mới ở trong phòng nghiên cứu thế Tô Vi thí nghiệm xong cấp bậc, nhìn thấy cô trước sau dừng lại ở mặt trên cấp bậc SS+++, không dấu vết mà nhíu mày.
“Lại đây ngồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận