Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 312


Ở dưới thân cô, Đại Bạch xà bành trướng vô số lần, bị rất nhiều tinh thần thể vây quanh.
Bắt đầu từ lĩnh chủ căn cứ thứ ba, Tô Vi nhận thức, không quen biết, đều bị ngâm bên trong huyết sắc.
Thế giới hoàn toàn chìm vào trong điên cuồng.
“Chị, chị!” Âm thanh Hoa Tễ xé rách, bị nước mưa đánh tan.
Nhóm dẫn đường bất lực, bọn họ nhìn lính gác lâm vào trạng thái điên cuồng, chỉ có thể phát tin tức ở trên mạng xin giúp đỡ.
Thẩm Lưu Phong biết Lục Nhưỡng rất mạnh, lại không có nghĩ đến hắn mạnh như vậy.
Cứ tiếp tục như vậy, không chừng hắn sẽ g.i.ế.c sạch lính gác của mười căn cứ.
Tô Vi cúi đầu, cô nỗ lực xem nhẹ, cưỡng bách chính mình không chú ý, sự tàn khốc thuộc về mạt thế cuối cùng vẫn hiện ra ở trước mặt.
Cô chỉ là một hạt bụi rất nhỏ, vào nhầm thế giới này.
Cô không cho rằng chính mình có năng lực thay đổi thế giới này.
“Tôi, tôi cảm thấy chính mình giống như cũng không quá thích hợp……”
La Đại Dũng đột nhiên đứng lên, vừa mới nói xong câu đó, hắn liền đột nhiên liền vọt về phía Tô Vi.
Con chó tinh thần thể của La Đại Dũng, trực tiếp xuyên qua thân thể Tô Vi.
Lục Nhưỡng đột nhiên ý thức được cái gì.
Hắn mở to đôi mắt màu đỏ, bên trong đồng tử màu đỏ tươi hiện ra hình ảnh thân thể Tô Vi bị tinh thần thể của La Đại Dũng xỏ xuyên qua.
Tô Vi chưa thử qua loại cảm giác này bao giờ.
Lục phủ ngũ tạng giống như trộn lẫn ở cùng nhau, bị một bàn tay dùng sức kéo ra.
Có thứ gì đó rớt ra ngoài.
“Cát cát……”
Là Đại Ngốc Xuân.
Đại Ngốc Xuân ngã trên mặt đất, một con rất nhỏ, cái đuôi lại rất dài.
Tinh thần thể của La Đại Dũng một ngụm ngậm lấy nó.
Cỗ đau đớn tê tâm liệt phế kia lại tới nữa.
Hóa ra tinh thần thể bị ăn là cảm giác này sao?
Tinh thần thể của La Đại Dũng còn chưa có nuốt xong Đại Ngốc Xuân, chỉ ngậm nó, giống như bị điên, bắt đầu va chạm vào võng tinh thần lực do Lục Nhưỡng thiết trí.
Còn không đợi nó va chạm ra được, thân thể nó đột nhiên phát ra một trận ánh sáng màu xanh.
Tinh tế mềm mại, giống như ngọc bích.
Con chó đột nhiên an tĩnh lại.
Màu của đồng tử dần dần khôi phục thành bình thường.
Giống như khỏi hẳn bệnh chó dại.
Tô Vi sững sờ ở nơi đó, cô nhìn thấy ở bên trong một trận ánh sáng xanh, Đại Ngốc Xuân mở đôi cánh lớn.
Mang theo ánh sáng màu xanh.
Theo cánh chim của Đại Ngốc Xuân dần dần trở nên đầy đặn hơn, lột xác thành kim sắc thuần khiết.
Một tiếng phượng kêu bén nhọn.
Trực tiếp phá tan võng tinh thần lực của Lục Nhưỡng.
Lều trại trở nên dập nát, mảnh nhỏ mềm mại rơi xuống trên mặt Tô Vi.
Cô nhìn thấy kim sắc đầy trời.
Giống như sao băng rơi xuống, mang theo sáng lạn như lửa.
Đó là một con phượng hoàng trưởng thành.
Ánh sáng kim sắc mai một phía sau sương m.á.u đầy trời của Lục Nhưỡng.
Nó bay múa trong không trung, xoay quanh, biến không trung đen tối lúc hai giờ sáng trở thành ban ngày.
Tinh thần lực hỗn loạn bất kham của nhóm lính gác lây dính đến ánh sáng kim sắc của phượng hoàng, tất cả đều bị mai một.
Dẫn đường từ thời điểm bắt đầu xuất hiện, sứ mệnh chính là khai thông.
Đại Ngốc Xuân tuy rằng ngốc, nhưng nó biết, hiện tại là thời điểm nó làm sứ mệnh của mình.
“Tô Vi!” Một bên đồng tử của Lục Nhưỡng đã biến thành màu đen thuần khiết.
Hắn hướng tới phương hướng Tô Vi hô to một tiếng.
Tô Vi cũng không biết hắn đang kêu cái gì.
Thân thể của cô đảo về sau.
Trong lòng tưởng chính là, cô cuối cùng cũng trâu bò một lần.
Cuối cùng, cô chỉ huy Đại Ngốc Xuân, xuyên qua thân thể Lục Nhưỡng, tiến hành một lần khai thông cuối cùng cho hắn.
Phượng hoàng thật lớn từ trên trời ngã xuống.
Không trung khôi phục lại thành màu đen.
Đại Ngốc Xuân rơi xuống trong tay Lục Nhưỡng, ánh sáng kim sắc trên người biến thành hình dạng ngọn lửa.
Nó giống như ngọn lửa thiêu đốt, lại không làm người cảm thấy phỏng tay, ngược lại vô cùng ấm áp thoải mái.
Ngọn lửa vây quanh thân thể, cuối cùng càng cháy càng nhỏ, cho đến khi biến thành quang điểm kim sắc, thong thả tiêu tán ở trong không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận