Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 435


Tô Vi không biết cưỡi ngựa, Lục Nhưỡng ôm cô cưỡi ngựa với mình. Cô dựa vào trước n.g.ự.c nam nhân, cách một tầng trang phục, tựa hồ có thể cảm nhận được độ ấm trên người nam nhân.
Trang phục cưỡi ngựa đều đã dùng huân hương huân qua, mùi huân hương trên trang phục của cô giống mùi trên người Lục Nhưỡng.
Không thể hiểu được giống như trở nên thực thân mật.
"Điện hạ, thần đã xua hết người xung quanh khu săn bắn, sẽ không có bất luận kẻ nào quấy rầy đến chúng ta."
"Hầu gia thật là cẩn thận." Nam nhân một tay ôm lấy eo Tô Vi, khi nói chuyện hơi thở từ phía sau phất qua vành tai cô.
Tô Vi duỗi tay sờ sờ lỗ tai, có hơi chút ngứa.
"Đã sớm nghe nói thuật cưỡi ngựa của điện hạ lợi hại, hôm nay bản hầu muốn được tỷ thí cùng điện hạ."
Khu vực săn b.ắ.n rất lớn, hầu gia chôn b.o.m ở một địa điểm cố định.
"Được lắm." Thái Tử điện hạ trực tiếp đáp ứng.
Hầu gia dẫn đầu cưỡi ngựa đi trước.
Dựa theo kế hoạch, con mồi chuẩn bị sẵn sẽ được thả ở khu vực chôn bom, dẫn vị Thái Tử điện hạ kia cắn câu.
Quả nhiên, không trong chốc lát, vị Thái Tử điện hạ kia liền mang theo nữ nhân của hắn chậm rì rì lại đây.
Quá lạnh.
Tô Vi bắt lấy áo khoác của Lục Nhưỡng, bao chính mình, thậm chí ngay cả một cái đầu cũng không muốn lộ ra.
Cô rốt cuộc vì sao phải tới nơi này chịu tội.
Hầu gia nhìn Tô Vi bị Lục Nhưỡng ôm ở trong ngực, chau mày, bàn tay cầm trường cung nắm chặt.
Đương nhiên, hắn chỉ nhìn thấy một cái đỉnh đầu đen.
"Điện hạ."
Gió lớn, tuyết lớn, nơi này chỉ có Cố hầu gia, Lục Nhưỡng, còn có Tô Vi mơ màng sắp ngủ.
"Hôm nay, thần liền đưa điện hạ lên đường."
Tô Vi:??? Cái gì lên đường? Phải đi về sao? Cô rốt cuộc có thể trở về nằm lên giường xem tiểu thuyết?
Tô Vi kích động toát ra nửa cái đầu, liền nhìn thấy gương mặt dữ tợn của Cố hầu.
Không khí không đúng nha.
Tô Vi ngửa đầu nhìn về Lục Nhưỡng ở phía sau.
Nam nhân vươn tay, an ủi sờ sờ tóc cô.
"Cố hầu, người của ta mấy ngày trước đây ở bên ngoài đụng tới một người, ngươi đoán xem là ai?"
Cố hầu gia căn bản là không nghĩ đoán.
Lục Nhưỡng cười nhẹ một tiếng, Lương Minh cưỡi ngựa từ bên cạnh lại đây, trên lưng ngựa cột một người.
Người này không phải ai khác, đúng là Cố Nguyệt Thâm.
Đồng tử Cố hầu gia chợt trừng lớn.
"Cố hầu gia, suy nghĩ kỹ rồi mới làm nhé."
Cố Nguyệt Thâm không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn gọi Cố hầu gia một tiếng, "ba……"
Khuôn mặt Cố hầu gia ở trong gió rung động, nhưng theo sau, hắn đột ngột cười to ba tiếng nói: "Thôi thôi, đều là mệnh! Đều là mệnh!" Nói chuyện, hắn giơ tay vung lên.
Người của Cố hầu gia ở gần đây đốt sợi dây dẫn lửa giấu ở trong đống lá cây suy tàn.
Lửa cháy thật sự nhanh, trừ phi Lục Nhưỡng bọn họ có thể bay lên trời, lộn xuống đất, bằng không khẳng định vô pháp chạy thoát.
Cố hầu gia dẫn ngựa rời xa, nhưng lại không có nghe được tiếng nổ mạnh ở phía sau.
Hắn lo sợ nghi hoặc quay đầu, một mũi tên nhọn liền đ.â.m thủng n.g.ự.c hắn.
Tô Vi chui trong áo khoác Lục Nhưỡng, còn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Nhất định không phải chuyện tốt, cô vẫn không biết thì hơn.
Cũng không biết đi qua bao lâu, áo khoác trên đầu cô mới bị người vạch trần.
Tô Vi chớp chớp mắt, trước mắt sương mù mênh m.ô.n.g đều là tuyết trắng.
Cố Nguyệt Thâm quỳ trên mặt đất, hai mắt đỏ lên, phảng phất như nhìn thấy trời sụp.
"Định Viễn hầu là dư đảng Đại Hưng quốc, ý đồ ám sát bổn cung, bị bổn cung tru sát." Sau khi giải thích tình huống hiện tại với Tô Vi, nam nhân nắm bàn tay lạnh băng của cô, chú ý tới tầm mắt cô dừng ở trên mặt Cố Nguyệt Thâm.
"Vi Vi định cầu tình thay tiểu hầu gia sao? Nếu nàng cầu tình, ta sẽ thả cho hắn một con ngựa."
Tô Vi há miệng thở dốc, ăn vào một ngụm gió tuyết.
"Kỳ thật, ta và hắn cũng không phải rất quen thuộc, ngài xem mà làm."!
Định Viễn hầu phủ bị sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận