Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 278


Tô Vi áy náy cúi đầu.
Dưới mạt thế, vì làm Tô Vi càng có kỹ năng sinh tồn.
Trên đường, Lục Nhưỡng thừa dịp mọi người nghỉ ngơi dạy cô lái xe.
Tô Vi tin tưởng tràn đầy.
Sau đó xe Maybach cao quý đã bị cô đưa đi tiếp xúc thân mật với cây cối.
Bởi vì Lục Nhưỡng bện võng tinh thần lực, cho nên Tô Vi không có bị thương, chỉ là đáng tiếc chiếc Maybach mới của Doãn Tĩnh, đã bị hỏng.
Doãn Tĩnh:……
“Chị, để em thay chị.” Hoa Tễ không đành lòng nhìn thấy Doãn Tĩnh vất vả như thế.
“Lăn trở về ngồi đi.”
Hoa Tễ đại khái là ăn phải đồ hỏng, sắc mặt rất kém cỏi, thỉnh thoảng còn bị nôn mửa một chút.
Không biết còn tưởng rằng hắn đang mang thai.
Tô Vi nhỏ yếu đáng thương, đừng nói đạp xe ba bánh, đẩy cũng đẩy bất động.
Về phần Lục Nhưỡng.
Hắn có bệnh điên.
Tình huống tinh thần lực của Lục Nhưỡng gần đây thực không ổn định.
Rất nhiều lần buổi tối ngủ, Tô Vi liền nhìn thấy hắn ngồi ở đầu giường, vuốt bạch xà trong tay, sau đó đầu ngón tay dần dần buộc chặt.
Véo cho miệng bạch xà phun ra cái lưỡi đỏ, hai mắt trắng dã.
Tô Vi suy đoán, Lục Nhưỡng đại khái là có tâm sự gì.
Làm em gái tri tâm, loại chuyện này, cô đương nhiên không thể quá mức quan tâm, bằng không vạn nhất Lục Nhưỡng đem lửa đốt đến trên người cô thì làm sao bây giờ?
Bé rắn, an giấc ngàn thu nhé.
Tô Vi đắp vỏ chăn lên, tiếp tục ngủ.
Hai kẻ yếu ớt, một kẻ bị bệnh điên.
Chỉ có Doãn Tĩnh là người bình thường một ngày phải đạp xe mười km.
Doãn Tĩnh cắn răng, tiếp tục đạp xe.
Bọn họ đang ở trên đường đi đến căn cứ thứ chín.
Vợ của lĩnh chủ căn cứ thứ chín là bạn của mẹ Lục Nhưỡng, nghe nói hai người đã từng là bạn học, ở trong trường học quan hệ cực tốt, thậm chí cô còn trêu ghẹo cùng mẹ Lục Nhưỡng: Về sau sinh con, sẽ cho bọn nhỏ đính hôn từ bé.
Cẩu nam nhân.
Cô nhưng thật ra muốn nhìn xem, là Lưu Diệc Vi Vi cô đẹp hay là cô gái đã đính hôn từ trong bụng mẹ kia đẹp!
Mạt thế buông xuống, vị người bạn cũ này trở thành vợ của lĩnh chủ căn cứ thứ chín.
Nghe nói cô vẫn luôn ý đồ liên hệ Lục Nhưỡng, chỉ tiếc chưa tìm được đứa con của người bạn thân ngày xưa này.
Thẳng đến mấy ngày trước đây, Lục Nhưỡng chủ động liên hệ với cô.
Người phụ nữ lớn tuổi vui mừng khôn xiết, lập tức mời bọn họ đi đến căn cứ chính mình làm khách.
Nói thật, Tô Vi không tin người phụ nữ này.
Nếu thật sự quan tâm Lục Nhưỡng như vậy, nên ở thời điểm cha mẹ Lục Nhưỡng xảy ra chuyện xuất hiện.
Không nói nhìn xem đứa trẻ, dù chỉ nói vài câu an ủi cũng tốt.
Sự thật là, người phụ nữ này ngay cả lễ tang cũng không có tới tham gia.
Căn cứ thứ chín nói trùng hợp cũng trùng hợp, đúng là địa phương an trí tro cốt của cha mẹ Lục Nhưỡng.
Nghe nói người phụ nữ này cố ý đưa tro cốt cha mẹ Lục Nhưỡng từ trong đất ra, bỏ vào chùa miếu cung phụng.
Người ta đang ngủ ngon giấc dưới nền đất, lại đào ra, Ngũ Tử Tư cũng không tàn nhẫn như vậy.
“Trước kia ba tôi có điều tra một vụ án.” Giữa đường nghỉ ngơi, sắc trời hơi ám, hoàng hôn treo ở bên trong dãy núi, Doãn Tĩnh cầm ấm nước trong tay, âm thanh rất thấp, “Đó là vụ án được phán định là tai nạn giao thông ngoài ý muốn.”
“Ba tôi là một người thực tận chức tận trách, bởi vì quá mức thành thật tích cực, cho nên vẫn luôn không có thăng chức. Ông nói với tôi, người phải đối diện với lương tâm của chính mình. Về vụ án kia, ba đã điều tra một chút, sau đó phát hiện không thích hợp. Ba đã báo cáo cùng cục trưởng, có thể là án mưu sát.”
Nói tới đây, Doãn Tĩnh theo bản năng nắm chặt nắm tay, “Sau đó, ba liền chết, say nên ngã chết.” Trên mặt Doãn Tĩnh lộ ra nụ cười trào phúng, “Ba tôi chưa bao giờ uống rượu.”
Ba Doãn Tĩnh chết, không phải ngoài ý muốn, mà là có chủ mưu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận