Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 431


Tuy rằng chỉ là cháo trắng, nhưng cô đã thực thỏa mãn.
Hồng Nhi là người ít nói, làm việc lưu loát, từ việc cô có thể một bàn tay nâng giường đệm của Tô Vi lên, nhặt mứt táo Tô Vi làm rớt ở dưới đáy giường, xem ra cô đại khái cũng là một người biết võ.
Ăn cháo xong, còn muốn uống dược, bản thân Tô Vi bóp mũi uống dược, sau đó liền lên giường ngủ.
Ngày thứ ba, Tô Vi đã tốt không sai biệt lắm, tinh thần cũng không tồi.
Hôm nay độ ấm lại tăng, ánh mặt trời không tồi, cô ăn vạ trên giường, nghe được bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.
"Đây là bức họa phụ thân của thần bảo thần mang cho điện hạ."
"Bức họa này bổn cung đã tìm hồi lâu, không nghĩ tới thế nhưng ở trên tay hầu gia."
Lương Minh tiến lên, tiếp nhận họa tác trong tay Cố Nguyệt Thâm.
Lục Nhưỡng ngồi ở trên tảng đá, phía dưới lót một cái đệm rắn chắc, trên bàn đá cũng trải một tầng khăn màu trắng dày.
"Đa tạ hầu gia bỏ những thứ yêu thích." Lục Nhưỡng biểu tình bình đạm liếc Cố Nguyệt Thâm một cái, "Tiểu hầu gia nếu không có việc gì, hay bồi ta cùng uống trà nhé?"
"Vậy thần liền cung kính không bằng tuân mệnh." Cố Nguyệt Thâm ngồi xuống, tầm mắt hắn vẫn luôn không nhịn được liếc về căn phòng Tô Vi đang ở.
Hai người nói chuyện tào lao một ít, sau đó Cố Nguyệt Thâm rốt cuộc không nhịn được, "Nghe nói…nghe nói Tô cô nương bị bệnh?"
Tầm mắt Lục Nhưỡng hạ thấp, rơi xuống bùa bình an trên cổ tay Cố Nguyệt Thâm.
Hắn nhàn nhạt nói: "Đúng vậy."
Cố Nguyệt Thâm nóng nảy, "Thân thể nàng luôn luôn thực tốt, sao đột nhiên lại bị bệnh vậy?
“Tiểu hầu gia đây là đang hoài nghi bổn cung?”
“Không…không dám, thần, thần chỉ là có chút nóng vội……" Lời vừa ra khỏi miệng, Cố Nguyệt Thâm mới giác ra không đúng.
Tô Vi hiện tại là người của Lục Nhưỡng, nếu bị Thái Tử biết sự tình trước kia giữa chính mình và cô, sợ là sẽ bất lợi cho cô.
Đương nhiên, giữa nguyên nữ chủ và Cố Nguyệt Thâm cũng không phát sinh chuyện gì, nguyên nữ chủ bởi vì trong lòng ôm nợ nước thù nhà, cho nên trước sau vẫn duy trì khoảng cách cùng Cố Nguyệt Thâm.
Tuy rằng hai người thích nhau, nhưng trước sau không có đ.â.m thủng tầng giấy này.
Thậm chí nữ chủ vì bức Cố Nguyệt Thâm rời đi, còn cố ý nói rất nhiều lời khiến hắn giận, nhưng Cố Nguyệt Thâm yêu đến thâm trầm, khi hắn nghe được nữ chủ phải hiến nghệ cho Thái Tử điện hạ, lập tức liền hiểu cô muốn làm cái gì.
Hắn suốt đêm gửi thư cho cô, hy vọng cô vứt bỏ nợ nước thù nhà, hắn cũng có thể vứt bỏ hết thảy phú quý hầu phủ, cùng cô rời đi.
Nguyên nữ chủ tuy rằng mới mười lăm tuổi, nhưng cô biết Cố Nguyệt Thâm là người như thế nào.
Hắn sinh ra hậu đãi, chưa từng chịu khổ sở gì, là người tính tình lương thiện.
Cố Nguyệt Thâm từ nhỏ khổ đọc, là tài tử thứ nhất kinh thành, rất nhiều quý nữ danh môn ái mộ hắn, thậm chí cưới công chúa cũng có thể. Hắn nên sinh hoạt dưới ánh mặt trời, trở thành người vạn chúng chú mục, mà không nên cùng cô lưu lạc thiên nhai.
Một lần duy nhất cô không nhịn được, chính là cầu một cái bùa bình an cho hắn.
Đương nhiên, đưa cho hắn dưới danh nghĩa bạn bè.
Hy vọng sau này hắn hết thảy trôi chảy, bình an vui sướng.
Sinh hoạt của hắn cùng chính mình hoàn toàn tương phản.
Từ thân phận của cô cũng đã chú định giữa bọn họ không có khả năng.
Nhưng Cố Nguyệt Thâm không tin, hắn không chịu nghe theo lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, ngày ngày lưu luyến với Giáo Phường Tư, cuối cùng bị ba hắn mang theo gia đinh bắt trở về, nhốt ở trong viện mấy tháng.
Thẳng đến khi hầu phủ mở tiệc khoản đãi Thái Tử điện hạ, hắn mới được thả ra.
Lục Nhưỡng tiếp tục uống trà, không có nói tiếp.
Sắc mặt Cố Nguyệt Thâm nháy mắt trắng bệch.
Hắn đã nghe lời đồn về vị Thái Tử điện hạ này, mặt như Bồ Tát, kỳ thật rất tàn nhẫn độc ác.
Tuy là con trai độc nhất của đế vương, nhưng cũng không phải hạng người ham hưởng lạc, đối mặt với một đám trọng thần giống như sài lang hổ báo, cũng có thể xử lý thành thạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận