Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 110


Nhưng chỉ có Tô Vi biết chân tướng mới hiểu, mặc kệ bất luận kẻ nào ở trước mặt Lục Nhưỡng đều là kéo chân sau.
Là một lính gác cấp Thần, dựa theo thế giới quan giả thiết của tác giả, thẳng đến khi kết thúc truyện, đều sẽ không xuất hiện dẫn đường cấp Thần xứng đôi cùng Lục Nhưỡng.
Bởi vậy, dù cho Tô Vi có nỗ lực công tác, nỗ lực thăng cấp, cũng vĩnh viễn vô pháp xứng đôi cùng Lục Nhưỡng.
Không phải cô quá yếu, mà là Lục Nhưỡng quá mạnh.
-
Xác định nhiệm vụ, mọi người liền chuẩn bị ăn cơm trưa.
Ở dưới ánh mắt lấp lánh của Tô Vi, Doãn Tĩnh cuối cùng vẫn lựa chọn Helilao ở phụ cận.
Helilao phục vụ thực tốt, vừa vào cửa liền có người phục vụ đưa đồ ăn vặt.
“Chào quý khách, xin hỏi quý khách có bao nhiêu người?”
“Ba người.”
“Chào ba vị khách quý! Hoan nghênh ghé đến Helilao!”
Người phục vụ cố ý chọn một vị trí gần cửa sổ cho bọn họ, Doãn Tĩnh một tay chống cằm ngồi ở chỗ kia, đối diện là một tòa cao ốc cao chọc trời, bên trên có một màn hình điện tử thật lớn.
Hiện tại, trên màn hình đang truyền phát hình ảnh một loại đồ uống.
Nam nhân mặc áo sơmi màu trắng, trong tay cầm đồ uống, mỉm cười, mang theo một cỗ cảm giác soái khí hấp dẫn, khiến người thoải mái thanh tân, nhưng nếu tinh tế nhìn lại, cũng có thể thấy giữa mày nam nhân tuổi trẻ mang theo kiệt ngạo khó thuần, chỉ là bị màn ảnh che giấu thực tốt.
Doãn Tĩnh nhìn màn hình phát ngốc.
Nếu Tô Vi không có nhớ lầm, người Doãn Tĩnh muốn tìm chính là hắn.
Doãn Tĩnh sinh ra trong gia đình cảnh sát, cha mẹ thời điểm ra ngoài làm nhiệm vụ lần lượt rời xa trần thế, cô được người bác trong gia tộc nhận nuôi, trong nhà bác còn có một đứa trẻ bằng tuổi cô, nhưng ít tháng hơn.
Hai người tuy rằng là thanh mai trúc mã, nhưng thiếu niên đối với người “chị” đột nhiên xuất hiện, đoạt đi sủng ái của chính mình thực không thích, cũng không thân cận.
Nhiều năm sau, một người trở thành hình cảnh, một người trở thành đại minh tinh.
Mạt thế tiến đến, trong nhà người bác bị Trùng tộc xâm hại.
Lúc đó, Doãn Tĩnh đang ở bên ngoài làm nhiệm vụ.
Khi cô được đến tin tức, chạy nhanh về nhà, lại phát hiện nơi đó đã bị động trùng cắn nuốt, mà thanh mai trúc mã của cô cũng chẳng biết đã đi đâu.
Doãn Tĩnh cảm nhớ ơn cưu mang của người bác, đối với người em trai này rất khiêm nhượng yêu quý, tuy rằng đối phương cũng không cảm kích, nhưng hiện giờ không còn thân nhân, Doãn Tĩnh mặc kệ nói như thế nào, đều phải tìm được hắn.
Có lẽ hắn đã chết.
Doãn Tĩnh đã từng vô số lần nghĩ tới vấn đề này.
Nhưng cô không muốn tin tưởng.
Người sống dù sao cũng phải có chút niệm tưởng.
Doãn Tĩnh nghĩ, chỉ cần cô đứng cao một chút, lại cao hơn một chút, hắn có phải sẽ nhìn thấy cô hay không? Giống như trước kia cô nhìn lên hắn, nhìn hắn rực rỡ lấp lánh ở dưới ánh đèn.
Kỳ thật khi còn nhỏ, Doãn Tĩnh không rõ cha mẹ đều c.h.ế.t là ý nghĩa gì, thẳng đến khi cô nhạy bén cảm giác được, thân thích ngay từ đầu đối với cô còn tính khách khí, khi nhắc tới vấn đề cô ở với ai, trong nháy mắt trên mặt liền toát ra chán ghét không chút nào che giấu.
Đó là một loại biểu tình gặp phải ‘quả tạ’.
Bọn họ đều thoái thác, ý đồ đẩy thứ đồ kéo chân sau này cho người khác.
Doãn Tĩnh nho nhỏ đứng ở nơi đó, hai tròng mắt c.h.ế.t lặng nhìn những người lớn lạnh lùng kia, tựa hồ không rõ bọn họ đang làm cái gì, lại tựa hồ là đã hiểu bọn họ đang làm cái gì.
Vào đêm, cô một mình chạy ra ngoài, đi đến trước bia mộ của cha mẹ.
Bé gái nho nhỏ, ở trong đêm khuya tĩnh lặng ôm mộ bia, ngủ đến nồng say.
Thẳng đến khi được người bác tìm thấy.
Ngày đó, nam nhân mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, tay cầm ô che mưa màu đen, bế cô cô từ trước bia mộ lên, không nói một lời mang cô lên xe.
Không có bất luận lời nói gì, cứ như vậy quyết định thu lưu đứa trẻ kéo chân sau là cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận