Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 369


Tô Vi tiếp tục chạy về phía trước.
Theo sợi tinh thần lực màu đỏ kia, nỗ lực chạy.
Giữa các hắc động lại có thể xâu chuỗi.
Đi vào hắc động này, có thể mang cô đi đến một địa phương khác.
Trách không được Trùng tộc có thể xuất hiện từ bốn phương tám hướng, lại từ bốn phương tám hướng biến mất.
Đây là một cái chợ náo nhiệt, là địa phương Tô Vi chưa từng đi qua, nơi nơi đều là sạp hàng.
Tô Vi nhìn quanh xung quanh, thấy sợi tinh thần lực màu đỏ ở trong đám người.
Cô tiếp tục tiến lên.
"Nghe nói phượng hoàng lại hiện thế."
"Đúng vậy, tiếng kêu kia thời điểm nửa đêm tôi đang ngủ cũng nghe được, kêu rất nhiều lần."
Đây là một cái căn cứ xa xôi, bởi vì rất xa, cho nên không có bao nhiêu lính gác và dẫn đường nguyện ý nghỉ chân.
Mệt mỏi một ngày, sợi tinh thần lực màu đỏ lại phảng phất giống như không có điểm cuối.
Tô Vi tìm một nhà hàng ngồi xuống.
"Cho tôi một chén mì."
Sau khi ăn xong, cô móc di động ra trả.
"Mười khối."
May mắn nơi này có thể sử dụng di động để trả tiền, bằng không cô cũng không biết sống như thế nào.
Giá cả cũng không đắt.
"Xin hỏi đây là nơi nào?" Tô Vi dò hỏi chủ quán.
"Căn cứ 88."
Tô Vi:……
Căn cứ dựa theo trình tự thành lập trước sau để đặt số. Nếu cô nhớ không lầm, toàn thế giới cũng cũng chỉ có hơn 80 căn cứ.
Tô Vi móc di động ra, gửi đi một tin nhắn cho Doãn Tĩnh.
Doãn Tĩnh bên kia đang đánh nhau với Trùng tộc bớt thời giờ trả lời một câu, "Đã biết."
"Xin chào, xin hỏi anh đã từng gặp qua người này chưa?"
Tô Vi một đường đi theo sợi tinh thần lực, một đường dò hỏi người qua đường.
Như vậy hiệu suất càng nhanh hơn.
Người qua đường lắc đầu.
Tô Vi tiếp tục đi về phía trước.
Rốt cuộc, có một cô gái nhỏ trẻ tuổi thần sắc kích động nói: "Gặp qua."
"Ở đâu?" Tô Vi trước mắt sáng ngời.
Cô gái nhỏ thẹn thùng cười, "Trong mộng."
Tô Vi:……!
Bởi vì ngày đó mưa to, cho nên Tô Vi thay quần áo Doãn Tĩnh mang theo.
Tô Vi xoay chuyển nhẫn trên ngón tay chính mình, hít sâu một hơi, tiếp tục theo sợi tinh thần lực màu đỏ đi về phía trước.
Ở giao lộ có người giơ thẻ bài, mặt trên là ảnh chụp một đứa trẻ.
Thoạt nhìn bộ dáng tầm bảy tám tuổi, là nam đứa trẻ.
"Đây là con tôi, tám tuổi, tên Chu Húc, thời điểm mất tích mặc áo choàng màu đỏ, thằng bé là một lính gác cấp S."
Hiện tại lính gác cấp S tuy rằng không hiếm lạ, nhưng đứa trẻ mới tám tuổi, đã là lính gác cấp S, thiếu niên đáng sợ.
Tô Vi liếc mắt một cái, nam nhân trung niên kia lập tức liền tiến lên, đưa tờ rơi tìm người trong tay cho cô, "Chào cô, xin hỗ trợ lưu ý, cảm tạ cô, cảm tạ cô……"
Tô Vi duỗi tay tiếp nhận tờ rơi, sau đó lấy ra ảnh chụp của Lục Nhưỡng, "Chú đã gặp qua anh ấy chưa?"
Nam nhân trung niên cẩn thận nhìn, sau đó lắc đầu, "Chưa thấy qua."
Tô Vi gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Sợi tinh thần lực màu đỏ giống như là không có cuối.
Tô Vi lại không cảm thấy không kiên nhẫn.
Đối với cô mà nói, đây là một phần hy vọng cuối cùng có thể bắt lấy.
Rời xa chợ náo nhiệt, Tô Vi đi vào một hẻm tối không có người.
Tô Vi đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm hẻm tối, sợi tinh thần lực màu đỏ một mình chạy dài, quẹo vào trong một căn nhà không biết tên.
"Này, nơi này là nhà riêng." Một nam nhân cao lớn vạm vỡ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Tô Vi, chặn đường đi của cô.
Tô Vi đè lại khẩu trang trên mặt, "Đường này có đi thông không?"
"Cô đi đường vòng trước mặt, nơi này không cho đi."
Tô Vi gật đầu, "Được, đã biết."
Cô không muốn tranh chấp.
Tô Vi đi đường vòng, phát hiện vẫn về tới đầu ngõ vừa rồi, không, là một lối vào khác.
Sợi tinh thần lực màu đỏ kia dừng ở nơi nào đó trong căn nhà.
Ở trong căn nhà này?
Cửa sân có người gác, Tô Vi nghiêng người tránh đi tầm mắt người nọ.
Cô đi ra ngõ nhỏ, tìm được ngân hàng ở phụ cận.
"Tôi muốn rút tiền."
Bạn cần đăng nhập để bình luận