Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 268


Có thể là đối với Tôn Dạng Dạng còn tồn tại một tia áy náy, Diêu Phong buông tha Tôn Năng.
Tôn Năng lại càng điên lợi hại hơn, chỉ nhớ rõ chính mình có một cô con gái dẫn đường, nhưng lại ngay cả nam nữ đều không phân rõ.
Hắn biết hoạt động của hắc lão đại, cho dù điên rồi, hắn cũng biết cách cứu được dẫn đường bị nhốt ở trong lồng sắt ra.
Hắn sợ dẫn đường được hắn cứu ra lại bị bắt lấy, liền dùng xích sắt khóa chặt bọn họ.
Cứu một người, hai người, ba người…… Tô Vi là người thứ năm.
Mấy dẫn đường trước đó nhìn ra Tôn Năng là người điên, thừa dịp hắn không chú ý, đều chạy.
Khi Tô Vi được Lục Nhưỡng cứu ra, nhìn thấy ảnh chụp Tôn Năng để ở trong lều trại, là Tôn Dạng Dạng.
Tôn Dạng Dạng thời còn trẻ.
Mặc đồng phục trường cấp 3, thời điểm cười rộ lên rất giống Tôn Năng.
Ngây ngô lại xinh đẹp.
Bức ảnh cùng Tôn Dạng Dạng trước mặt dung hợp ở bên nhau, tuy rằng qua mười mấy năm, nhưng dung mạo nữ nhân lại cũng không biến hóa lớn.
-
Tôn Năng bình tĩnh xuống dưới.
Hắn khó được có đoạn thời gian không điên, đột nhiên nhìn thấy con gái chính mình, sửng sốt thật lâu.
“Mìn, mìn, mìn, nổ!”
Tôn Năng phản ứng lại đây, lôi kéo Tôn Dạng Dạng liền phải chạy.
Bên kia Lục Nhưỡng ôm Tô Vi, một chân đá bay Tôn Năng, “Cút ngay.”
Thân thể Lục Nhưỡng vốn dĩ liền chưa có khôi phục tốt, hiện tại lại lợi dụng sợi tinh thần lực ngăn trở mìn nổ mạnh, giờ phút này cả người đều ở vào trạng thái điên cuồng.
Tuy rằng tạm thời không nổ mạnh, nhưng người nên chạy vẫn chạy.
Dưới lầu bởi vì mìn nổ cho nên đã c.h.ế.t không ít khách nhân tôn quý.
Bọn họ ban đầu còn lại đây vui vui vẻ vẻ chọn lựa nô lệ lính gác hoặc là dẫn đường của chính mình, không nghĩ tới hiện tại đột nhiên liền phải bị mất mạng ở chỗ này.
Một đám người xô đẩy nhau, sôi nổi trốn đi.
Đỉnh đầu có hòn đá nhỏ rơi xuống.
Tô Vi được Lục Nhưỡng ôm vào trong ngực, cô cảm nhận được tinh thần lực trên người nam nhân hỗn loạn mãnh liệt.
Loại tình huống này, là cần phải tiến hành khai thông.
Nhưng sợi tinh thần lực của cô đã bị sợi tinh thần lực của Lục Nhưỡng bao vây toàn bộ.
Như vậy còn chưa đủ sao?
“Đợi ở chỗ này.”
Lục Nhưỡng đặt Tô Vi vào trong một phòng riêng.
Sợi tinh thần lực của hắn chỉ là tạm thời bao bọc lấy mìn.
Nếu là ngày thường, hắn có thể trực tiếp bóp nát.
Nhưng hiện tại bởi vì trạng thái không tốt, cho nên chỉ có thể tìm Doãn Tĩnh, báo vị trí của mìn, làm cô mang theo người đi tháo.
Tô Vi ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, chờ Lục Nhưỡng tới đón chính mình.
Không biết là bởi vì tinh thần lực của Lục Nhưỡng không nổi lên tác dụng, hay là Doãn Tĩnh điều tra ra vấn đề, Tô Vi ở trong căn phòng này cảm giác được chấn động.
Căn phòng này sẽ không sụp chứ?
Suy tư một lúc, Tô Vi quyết định thay đổi một chút.
Đối diện có đĩa hoa quả.
Tô Vi tay trái cầm dâu tây, tay phải cầm dưa hấu, ăn đến thơm ngào ngạt.
Sau đó lại nếm một chút rượu vang đỏ, mỹ vị lại tự tại.
Lại sạc di động, chút nữa còn gọi điện thoại cho Lục Nhưỡng.
Ủa, di động của cô hết pin từ khi nào?
Di động vừa mới cắm sạc, liền vang lên.
Tô Vi thấy được trên di động có mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Ghi chú: Đại ma vương.
Ách…… Này……
Cửa phòng đột nhiên bị người mở ra.
Lục Nhưỡng cả người hung ác nham hiểm xuất hiện ở cửa, phía sau kéo theo sợi tinh thần lực màu đỏ giống như ma vật điên cuồng.
Hắn chậm rãi đi tới chỗ Tô Vi, hai tròng mắt đỏ thắm.
Tô Vi không nhịn được nuốt nuốt nước miếng.
Cô chỉ là không nhận được điện thoại mà thôi, tội không đến mức c.h.ế.t đi!
Cô sẽ không bị Lục Nhưỡng xé nát chứ?
Tô Vi co rúm lại trên sô pha né tránh, sợ tới mức rớt cả giày.
Cô cảm thấy hiện tại nam nhân giống như một con dã thú đã hoàn toàn mất đi lý trí.
Lục Nhưỡng cúi người lại đây, trong ánh mắt Tô Vi còn hàm chứa nước mắt.
Cô vì sao thường xuyên hàm chứa lệ nóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận