Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 341


Ngày đó, Mộng Mộng bảo cô đi thay ca.
Tô Vi ngồi ở cửa phòng vệ sinh, thay bộ đồng phục nhân viên vệ sinh quen thuộc.
Mộng Mộng đi ám sát Lục Nhưỡng.
Dựa theo thực lực của Lục Nhưỡng tới nói, Mộng Mộng hẳn là sẽ không thành công.
Đương nhiên, nếu nam nhân ham sắc đẹp, nói không chừng Mộng Mộng sẽ thành công.
"Phát cơm hộp."
Nhân viên vệ sinh mỗi ngày đều sẽ được phát cơm hộp.
Tô Vi lập tức đứng dậy đi lấy cơm hộp.
Hôm nay ăn thịt lợn hầm miến và thịt kho tàu đậu phụ.
Thật mặn.
Thật khó ăn.
Trước kia Tô Vi ngay cả da lợn cũng không dính được đến, hiện tại Tô Vi bắt đầu ghét bỏ thịt lợn quá béo.
Ăn đến một nửa, di động của cô nhảy ra một tin tức.
【 Trùng tộc lẻn vào khu không người bị lính gác cấp Thần Lục Nhưỡng đánh c.h.ế.t ở trong nhà】
Đã chết?
Nhanh như vậy?
Vậy cô còn làm công việc này nữa hay không?
Không làm đi.
Tô Vi rời đi, sau đó ở cửa trung tâm thương mại thấy được Lục Nhưỡng tới đón cô.
Đây là……
Rốt cuộc đến phiên cô?
"Sao anh biết em ở đây?"
Lục Nhưỡng giơ tay, Đại Bạch trên cổ tay Tô Vi liền đến trên tay hắn.
Thôi được, hắn quả nhiên biết hết thảy.
Tô Vi ngồi trên xe, móc di động ra, chuẩn bị lập một cái bia mộ điện tử cho chính mình.
Nhắc nhở: tiền trong tài khoản ngài không đủ.
Tô Vi:……
"Lắc đầu một chút?"
Tô Vi giơ di động đến trước mặt Lục Nhưỡng.
Lục Nhưỡng tiếp nhận di động của cô, xác nhận thanh toán.
Tô Vi cảm động thiếu chút nữa rơi lệ.
Đã sắp g.i.ế.c cô, còn tiêu tiền cho cô.
Về đến nhà.
Cửa lớn mở ra, Tô Vi ngửi được mùi máu.
Trong phòng đã thu thập sạch sẽ.
Tô Vi đi vào, tìm một vị trí thoải mái nhất nằm xuống.
Được rồi, đến đây đi.
"Đừng ngủ, buổi tối sẽ không ngủ được, ăn trái cây đi, chờ chút nữa ăn cơm."
Ha?
Ăn trái cây và cơm chiều xong, sự tình gì cũng không có phát sinh.
Tô Vi không nhịn được lại lơi lỏng xuống dưới.
Lục Nhưỡng đang ở trong phòng bếp rửa chén, Tô Vi đứng bên cạnh ăn trái cây.
Dâu tây mới mẻ, vừa to vừa đỏ, còn không có nông dược.
Tô Vi một ngụm một quả, ăn đến cạc cạc thơm ngon.
Cuống dâu tây dư lại liền đút cho Đại Bạch ăn.
Đại Bạch tuy rằng thân hình nhỏ, nhưng miệng mở ra rất lớn.
Tô Vi nhét dâu tây vào, còn xoa bên trong một chút.
Lục Nhưỡng:……
"Đừng cho nó ăn đồ kỳ quái."
Cô vì sao lại cảm thấy những lời này có hơi chút quen tai?
Tô Vi một bên ăn dâu tây, một bên quan sát Lục Nhưỡng.
"Anh không g.i.ế.c em sao?"
"Vì sao muốn g.i.ế.c em?"
A kia đương nhiên bởi vì, cô là sâu?
"Em và cô ấy, thật sự rất giống nhau sao?"
"Em chính là em ấy."
Điên không nhẹ.
Nhưng không biết vì sao, Tô Vi mạc danh có một cỗ cảm giác ngọt ngào kỳ quái?
"Kỳ thật em là một con trùng."
Tô Vi không nhịn xuống, nói ra chân tướng.
Thôi được, nam nhân khẳng định đã biết.
Quả nhiên, Lục Nhưỡng xốc xốc mí mắt, "Ừ."
Ừ?
Cứ như vậy?
Dâu tây này sao càng ăn càng ngọt?
-
Ban đêm, đột nhiên bắt đầu hạ mưa.
Bởi vì trước kia Tô Vi ở trong huyệt động rất sâu, cho nên thời điểm trời mưa liền sẽ bị ngập.
Đoạn thời gian Tô Vi vừa mới xuyên vào đây, cô cho rằng chính mình lập tức liền sẽ chết, nhưng không nghĩ tới năng lực thích ứng của chính mình thật kinh người, đến cuối cùng thậm chí có thể mặt vô biểu tình ném xuống xương cốt nhân loại.
Không biết là bởi vì mưa gió quá lớn, hay là bên người có người.
Tô Vi nghĩ đến ba năm qua, không thể hiểu được lại có chút ủy khuất.
Cô trở tay ôm lấy phía sau Lục Nhưỡng.
Nam nhân ôm cô, ngón tay mơn trớn gò má cô.
Tô Vi va chạm đến vảy cứng rắn của hắn, có chút lạnh, có chút trơn.
"Em muốn hôn anh."
Cô đang nói lời cợt nhả gì vậy?
Nam nhân giơ tay lại đây, ôm mặt cô.
Khi vảy dán đến trên mặt, Tô Vi cũng học bộ dáng Lục Nhưỡng, duỗi tay ôm mặt hắn.
Vảy thật lạnh.
"Anh có thể nhìn thấy."
Đang hôn, nam nhân đột nhiên mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận