Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 356


Kiểm tra xứng đôi đại khái yêu cầu một giờ, đã đến giữa trưa, mọi người được mang đi viện nghiên cứu ăn cơm.
Viện nghiên cứu căn cứ thứ mười tụ tập đều là nhân tài cấp cao.
Những người này ngày thường mắt cao hơn đỉnh lại ở khi nhìn thấy Tô Vi, ánh mắt đều không khỏi đi theo cô.
"Khụ." Doãn Tĩnh ho nhẹ một tiếng, "Cô và Lục Nhưỡng chờ ở kia đi." Doãn Tĩnh tùy tay chỉ bàn ăn cách đó không xa, "Tôi đi mang cơm lại đây cho hai người."
Nhà ăn của viện nghiên cứu hương vị chẳng ra gì, nhưng so sánh với bên ngoài, đã tính là không tồi.
Doãn Tĩnh không biết khẩu vị của Tô Vi, may mắn Tô Vi không kén ăn, gần như cái gì cũng ăn.
Lục Nhưỡng thì khác.
Hắn gần như cái gì cũng không ăn.
Siêu kén ăn.
Tô Vi một bên gắp cà rốt trong đĩa của Lục Nhưỡng, một bên gắp bông cải xanh trong đĩa của chính mình bỏ vào trong chén cho hắn.
Tuy rằng Lục Nhưỡng cũng không thích ăn bông cải xanh, nhưng so với cà rốt tới nói, hắn khẳng định sẽ lựa chọn bông cải xanh.
Quả nhiên, nam nhân trực tiếp bỏ qua cà rốt, sau đó gỡ xuống mặt nạ bảo hộ trên mặt, ăn một ngụm bông cải xanh.
Đại khái là thật sự quá khó ăn, bởi vậy, Lục Nhưỡng chỉ ăn một miếng liền không động nữa.
Hắn một tay chống cằm ngồi ở bên người Tô Vi, đặt đồ ăn của chính mình tới trong tầm tay của cô.
Gần nhất cũng không biết vì sao, Tô Vi cảm thấy chính mình đặc biệt muốn ăn.
Nhưng dù ăn như thế nào cũng không mập.
Chẳng lẽ đây là ăn vào trong bụng cô, lại béo ở trên người người khác trong truyền thuyết?
Ăn xong Tô Vi cầm hai quả táo, lười biếng ngồi ở bên trong hoa viên viện nghiên cứu phơi nắng.
Đã tiến vào rét đậm, thời tiết lại vẫn ấm áp.
Lục Nhưỡng vẫn luôn ngồi ở bên người cô, Tô Vi nhìn bóng dáng hai người ở dưới chân, đột nhiên nghĩ đến tám năm trong quá khứ, nam nhân cũng cứ ngồi một mình như thế này, sau đó an tĩnh chờ đợi cô không biết có thể trở về hay không sao?
"Nếu em vẫn luôn không nhớ ra chuyện trước đây thì phải làm sao?" Tô Vi vuốt quả táo trong tay, dùng mũi chân xoa xoa bóng dáng Lục Nhưỡng.
Bóng dáng nam nhân giật giật, cùng bóng dáng cô giao điệp ở bên nhau.
"Vậy không nhớ ra."
"Anh không ngại sao?" Tô Vi có hơi chút bực mình, kia chính là hồi ức vui sướng ngọt ngào của bọn họ!
"Ừ."
"Vì sao?" Tô Vi theo bản năng kéo cao âm thanh.
Nam nhân nói: "Anh vẫn nhớ rõ là được."
Tính tình Tô Vi lại một chút mềm xuống dưới.
"Vậy sao anh biết em sẽ trở về?"
"Không biết." Nam nhân mặt mày lưu luyến, rút đi lệ khí ngày thường.
Đồng tử màu đỏ của hắn giật giật, rơi xuống trên mặt Tô Vi.
"Chính là muốn chờ."
-
Một giờ đã qua, Ngô Hòe Thật cầm tờ tỷ lệ xứng đôi trong tay, sắc mặt cổ quái.
"Làm sao vậy?" Doãn Tĩnh theo bản năng cũng đi theo bất an lên, cô duỗi tay lấy tờ đơn trong tay Ngô Hòe Thật, nhìn thấy tỷ lệ xứng đôi bên trên, lập tức mở to mắt.
Tô Vi tham đầu tham não, nhón chân duỗi cổ, rốt cuộc thấy được tỷ lệ xứng đôi bên trên.
"00%?"
Bây giờ còn có loại tỷ lệ xứng đôi này?
Doãn Tĩnh:……
Doãn Tĩnh dịch ngón tay của chính mình đi, lộ ra số 1 phía dưới.
Tỷ lệ xứng đôi 100%!
"Cấp bậc của cô là bao nhiêu?" Ngô Hòe Thật không tin, cho tới nay, chưa từng có dẫn đường và lính gác nào có tỷ lệ xứng đôi đạt tới trình độ này.
Ngô Hòe Thật thậm chí tình nguyện tin tưởng là máy móc đã bị hỏng.
Anh nhất định phải hỏi một câu tổn thương tình cảm như vậy sao?
Thấy Tô Vi không nói lời nào, Ngô Hòe Thật trực tiếp mở máy móc bên cạnh ra, nhắm ngay Tô Vi rà quét.
Kết quả rà quét trực tiếp liền ra tới.
Cấp bậc: S--.
Tô Vi:……
Một dẫn đường cấp bậc S– lại có thể có được tỷ lệ xứng đôi 100% với lính gác cấp Thần, sao có thể?
"Lính gác cấp Thần chỉ có khả năng có được tỷ lệ xứng đôi 100% cùng dẫn đường cấp Thần……" Ngô Hòe Thật nỉ non tự nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận