Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 384


Tô Vi móc di động ra, định tìm kiếm trên mạng một chút, không nghĩ tới di động không còn pin.
Tô Vi:…… Ông trời muốn cô chết.
Tô Vi cúi đầu, cùng Chu Húc mắt to trừng mắt nhỏ.
"Chị, chị cũng không biết làm sao? Chị không phải sinh viên sao?"
Sinh viên liền phải cái gì cũng biết sao? cô là sinh viên, lại không phải ChatGPT!
"Chu Húc, trước ăn cái này đi." Ngô Lệ uống thuốc xong ra tới, trong tay còn cầm một viên đưa cho Chu Húc.
Tô Vi theo bản năng duỗi tay.
Ngô Lệ:……
Tô Vi:…… Thói quen của sinh viên.
"Đây là kẹo mềm lutein, tuy rằng là kẹo trẻ con, nhưng người lớn cũng có thể ăn." Ngô Lệ cũng hào phóng, trực tiếp cho Tô Vi hai viên.
"Một viên cho em trai cháu nếm thử."
Đối với Ngô Lệ tới nói, Tô Vi thoạt nhìn chỉ tầm 17-18 tuổi, xác thật chính là một đứa trẻ.
Tô Vi cho kẹo mềm vào trong miệng, ngọt lịm, vị dâu tây.
Cô đứng lên, đưa một viên cho Lục Nhưỡng.
"Không ăn."
"Ăn tốt cho thân thể."
Tô Vi đưa kẹo mềm đến bên miệng Lục Nhưỡng.
Gò má đứa trẻ mềm mại, Tô Vi lại không nhịn được tưởng chọc chọc.
"Ai cho cũng ăn sao?"
A?
Tô Vi sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Ngô Lệ đứng ở nơi đó.
Trên người không có tinh thần lực, xác thật chính là một người bình thường.
"Lần trước ở suối nước nóng đụng tới Trùng Vương?"
"Không phải, chỉ là một ảo ảnh hắn chế tạo ra."
Khi nói chuyện, Tô Vi nhân cơ hội nhét kẹo mềm vào trong miệng Lục Nhưỡng.
Lục Nhưỡng nhíu nhíu mày, cảm giác kẹo mềm dính ở trên hàm răng làm người không quá thoải mái, nhưng hương vị thật ra cũng ổn.
"Khó ăn."
"Hắn biến thành bộ dáng của anh tới mê hoặc em," Tô Vi hạ giọng, "May mắn em cơ trí, em hỏi sao hắn không có mặc quần bơi em mua cho anh, em căn bản là không có mua quần bơi cho anh!"
"Không phải em có thể nhìn thấy sợi tinh thần lực sao?" Còn muốn làm điều thừa.
"Vạn nhất ngộ thương thì phải làm sao?" Tô Vi nuốt kẹo mềm trong miệng xuống, khi nói chuyện có thể ngửi được mùi dâu tây từ trong miệng, "Em cảm thấy chúng ta nên định ra một ám hiệu, chỉ có hai người chúng ta biết."
"Tỷ như?" Lục Nhưỡng khó được phối hợp.
Tô Vi kích động nói: "Tỷ như, anh kêu……ngọa long, em kêu phượng sồ!"
Lục Nhưỡng đứng dậy, trực tiếp rời đi.
Sao thế, cái ám hiệu này không hay sao?
Tô Vi đuổi kịp Lục Nhưỡng, nhìn thấy hắn ngồi bên cạnh Chu Húc, sau đó duỗi tay nêu ý chính, "3."
Chu Húc lập tức viết xuống số 3.
Ngô Lệ mở đáp án ra xem.
Xác thật là 3.
Chỉ xem một cái liền làm ra được?
Một khắc kia, ánh mắt Ngô Lệ nhìn về phía Lục Nhưỡng liền như nhìn đứa con ưu tú nhà người ta, hơn nữa còn muốn chiếm cho riêng mình.
Tô Vi:……
"Tô tiểu thư, hai người là chị em ruột sao?"
Tô Vi: "…… Không phải, em ấy là cháu nhận nuôi."
Ngô Lệ gõ đầu nói: "Trách không được."
Tôi muốn tố cáo cô tội kỳ thị!
-
Chu Yến Thanh đã trở lại, hắn nói phụ cận nơi này lại có trẻ con bị mất tích.
Tô Vi đang ăn cơm chiều, Lục Nhưỡng kén ăn một lát liền lại không ăn.
Hắn dựa vào bên cửa sổ, tầm mắt rơi xuống cách đó không xa.
Tô Vi theo tầm mắt hắn nhìn qua, quả nhiên thấy được sợi tinh thần lực thuộc về Trùng tộc, như ẩn như hiện.
Nơi đó có Trùng tộc quấy phá.
Tô Vi nhìn chằm chằm Lục Nhưỡng.
Đứa trẻ không nhúc nhích, vẫn thong thả ung dung vò lá cây.
Ăn cơm chiều, Tô Vi túm cánh tay Lục Nhưỡng, sau đó đeo Thần Khí đề phòng trẻ lạc.
Lục Nhưỡng:……
"Không thể tự tiện hành động."
"Em đi bắt tinh thần thể về cho anh ăn."
Tô Vi nhọc lòng giống một người mẹ già.
Cô ban đầu còn tưởng rằng Lục Nhưỡng sẽ kháng cự, không nghĩ tới hắn thế nhưng thập phần tự nhiên nằm lên trên giường.
"Ủa."
Ủa?
Tư thế này, thái độ này, biểu tình này, vì sao giống cô trước đây vậy?
Tô Vi cực cực khổ khổ bắt ba con tinh thần thể Trùng tộc tới cho Lục Nhưỡng ăn. Đứa trẻ lười biếng ăn xong, sau đó trở mình, "Không quá đủ."
Anh là Thao Thiết sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận