Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 215


Hai người một thân lầy lội xuất hiện, Doãn Tĩnh nhìn thấy năm con cá kia, “Tối nay ăn cá sao?”
“Ừ.” Lục Nhưỡng đưa cá trong tay cho Hoa Tễ.
Hoa Tễ cũng biết nấu cơm, nhưng tay nghề không tốt bằng Lục Nhưỡng.
Tô Vi mắt trông mong nhìn.
May mắn, cá nướng không có hàm lượng kỹ thuật gì.
Chờ châm lửa, bắc nồi, bốn con cá nướng, một con nấu canh, ở bên trong thả chút rau dưa và mì sợi.
Có thể ở mạt thế ăn một bữa cơm nóng hầm hập như vậy, quả thực chính là hưởng thụ của hoàng đế.
Lục Nhưỡng đưa cá nướng trong tay cho Tô Vi.
Phía trước đã nói, tay của Lục Nhưỡng rất thần kỳ, chỉ cần trải qua tay hắn, đồ ăn dù bình thường cũng trở nên cực kỳ mỹ vị.
Tô Vi tiếp nhận cá nướng trong tay Lục Nhưỡng, ở dưới ánh mắt thèm nhỏ dãi của Doãn Tĩnh khẽ cắn một ngụm.
Ực, ăn ngon.
Lục Nhưỡng chỉ nướng một con cá.
Sau khi đưa cho Tô Vi, hắn múc một chén mì canh cá, chậm rì rì ăn.
Hạ Lưu ngồi bên cạnh thèm không được, lại chỉ có thể ăn bánh mì khô.
Vai ác không có tư cách ăn đồ ngon!
Đương nhiên, người cải tà quy chính giống như cô thì có tư cách.
Ăn một con cá nướng, Tô Vi liền no bụng.
Sắc trời dần dần ảm đạm xuống dưới, mặt Lục Nhưỡng ở dưới ánh lửa chiếu rọi hiện ra vẻ trong suốt.
Lục Nhưỡng chính diện là soái vô địch, mặt bên cũng đẹp vô địch.
Tô Vi thường xuyên bởi vì giá trị nhan sắc của hắn, cho nên quên sự thật Lục Nhưỡng là một ma vương.
Cô duỗi tay sờ sờ kẹp tóc con bướm trên đầu, sau đó lại nhìn thoáng qua xiên cá nướng chỉ còn lại cái cây.
Ừm, không thể nghĩ nhiều.
Dễ phạm sai lầm.
-
Nghỉ ngơi trong chốc lát, bốn người lại lần nữa lái xe lên đường.
Bọn họ cần phải ở trước hừng đông tới được chợ đen.
Lần này, đoàn người Doãn Tĩnh sắm vai dẫn đường và lính gác bị Hạ Lưu đem đi bán.
Dựa theo ước định cùng chủ chợ đen.
Hai lính gác, hai dẫn đường.
Không thiếu một ai.
“Tôi chưa từng gặp hắn, không biết hắn trông như thế nào, tôi vẫn luôn tiếp xúc với bí thư của hắn.”
Hạ Lưu giải thích như vậy, cũng giơ tay giật giật đôi tay bị chế trụ của chính mình, “Các người không cần sợ tôi chạy thoát, trước khi g.i.ế.c c.h.ế.t người kia, tôi sẽ không đi.”
Tuy rằng Hạ Lưu tạm thời hợp tác cùng Doãn Tĩnh, nhưng bọn họ rốt cuộc không phải người một đường.
Hơn nữa mục đích cũng không phải một.
Doãn Tĩnh là tưởng cứu người.
Hạ Lưu là muốn g.i.ế.c người.
“Các người cần đeo cái này.”
Hạ Lưu từ trong ba lô lấy ra bốn cái vòng cổ.
“Bên trong có cơ quan khống chế, các người tự gỡ xuống đi.”
“Vòng cổ mà thôi, chính chúng tôi chuẩn bị.”
Doãn Tĩnh đương nhiên không tin Hạ Lưu.
-
Cách chợ đen còn có một khoảng nữa.
Trước đó, bọn họ cần phải đi tìm vòng cổ đã.
Bởi vì đã không có pháp luật quản thúc, cho nên mấy thứ này mọc lên như nấm.
Có thị trường liền có nhu cầu, có nhu cầu liền có người bán.
Ngay cả địa phương hoang vắng này, đêm hôm khuya khoắt, vẫn có người dám lái xe lại đây giao hàng hóa cho bọn họ.
Đương nhiên, mấy thứ này đại bộ phận đều là ở thời điểm đêm hôm khuya khoắt mới càng dễ tiêu thụ.
“Bảo đảm đều là hàng tốt.”
Doãn Tĩnh tùy ý liếc mắt nhìn một cái, mặt liền đỏ lên.
Tô Vi tỏ vẻ có cái gì chứ, liền thò lại gần cũng nhìn thoáng qua, sau đó cũng đi theo đỏ mặt lên.
“Chúng tôi chỉ cần vòng cổ.”
“Cái khác từ bỏ sao? Tôi giảm giá cho các người, chỉ cần nửa rương mì ăn liền……”
“Nhân lúc cháy nhà đi hôi của sao? Nửa rương mì ăn liền, anh thật cho rằng anh có thể bán được loại này với giá cao?” Doãn Tĩnh mặc đồ rằn ri, s.ú.n.g trong tay chống lên đầu lái buôn.
Lái buôn chạy nhanh xua tay, “Ba gói, ba gói là được, đều cho cô, đều cho cô!”
Lái buôn đưa đồ trong tay cho Tô Vi, trong nhóm người, chỉ có cô và Tiểu Bạch Kiểm phía sau trông có vẻ dễ nói chuyện.
“Mỹ nữ, hiện tại an toàn rất quan trọng. Nuôi con không dễ.”
“Bảo chồng cô chọn mấy cái bao đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận