Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 195


Cảnh tượng ban đầu là cha mẹ Lục Nhưỡng mang theo Lục Nhưỡng tới cô nhi viện đón cô trở về.
Tuy rằng khả năng Lục Nhưỡng không nghĩ tới, người đón trở về đã thay đổi tim trở thành cô, nhưng từ trong mộng của Lục Nhưỡng có thể biết, hắn khát vọng nhất hẳn vẫn là người một nhà đoàn tụ ở bên nhau, hoà thuận vui vẻ.
Tô Vi đứng ở bên người Lục Nhưỡng, nhìn thấy trên khuôn mặt non nớt của hắn là đôi mắt hoàn toàn không tương xứng với tuổi tác.
Đen trầm u ám, nhìn không ra cảm xúc.
Cha mẹ đứng ở cửa biệt thự, hướng Lục Nhưỡng và Tô Vi vươn hai tay.
Bọn họ cười đến cực kỳ xán lạn, xán lạn phảng phất như đây chỉ là một giấc mộng hư ảo.
Nhưng kỳ thật, đây là một giấc mộng hư ảo.
Lục Nhưỡng đột nhiên cúi đầu, nhìn qua cô.
Tô Vi đang ăn bánh Tuyết Mị Nương trong tay, chú ý tới tầm mắt Lục Nhưỡng buông xuống, cô khó được hào phóng chia sẻ, “Anh có ăn không? Ngọt.”
Lục Nhưỡng duỗi tay, nắm gò má Tô Vi.
“Không ăn, đắng.”
-
Tô Vi ngáp một cái, xoay người ôm lấy gối ôm phía sau.
Ôm gối lạnh băng, mang theo một cỗ hơi thở quen thuộc.
Cô mở mắt ra, thấy được đại ma vương phiên bản thiếu niên.
So sánh với lúc còn nhỏ, đại ma vương thời kỳ thiếu niên bắt đầu trổ mã cao lớn, trên người nhiều vài phần khí chất.
Bởi vì cha mẹ Lục Nhưỡng cũng không có tử vong, cho nên sinh hoạt của bọn họ bảo trì nguyên trạng.
Tô Vi sợ Lục Nhưỡng sa vào bên trong loại hạnh phúc giả tưởng này, vô pháp tự kềm chế, nhưng sau lại phát hiện một hiện thực tàn khốc.
Dù sao cô cũng không ra được, phải tùy theo tâm ý của đại ma vương.
Mỗi ngày, câu đầu tiên khi thức dậy chính là, “Giỏi quá, lại sống thêm một ngày.”
“Vi Vi, Tiểu Nhưỡng, rời giường đi học.”
Ác mộng, ác mộng! Ác mộng lớn!
Tô Vi không thích nhất chính là đi học.
Tô Vi héo bẹp đeo cặp sách lên, đi theo Lục Nhưỡng ra khỏi cổng biệt thự.
Lục Nhưỡng đã lên cấp 3, mà Tô Vi kém Lục Nhưỡng vài tuổi vẫn còn học cấp 2.
Là học viện quý tộc trong truyền thuyết.
Cảnh trong mơ mê huyễn.
Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cha mẹ đã qua đời, không cần đối mặt với mạt thế tàn khốc, ở trong kén tằm không có đau đớn c.h.ế.t đi.
Đối với một số người tới nói, có lẽ đây mới là kết cục tốt đẹp nhất.
Tô Vi hoảng hốt một chút, sau đó lập tức kêu ngừng lại.
Mua bánh rán giò cháo quẩy ở ven đường!
-
Tô Vi thành công gặm bánh rán giò cháo quẩy, sau đó lên xe hơi tới trường học, cô bỗng nhiên nhớ tới, chính mình ngày hôm qua tựa hồ quên làm một đề toán học.
Tô Vi sợ hãi.
“Em bị bánh rán giò cháo quẩy làm nghẹn họng, hôm nay có thể không đi trường học được không?” Tô Vi ôm cặp sách, không chịu xuống xe.
“Không được.” Lục Nhưỡng lãnh khốc vô tình cự tuyệt Tô Vi.
Anh không biết nam nhân không thể nói không được sao?
Tô Vi thương tâm muốn chết, cô ôm chặt cửa xe hơi, c.h.ế.t cũng không chịu thả ra.
“Em sai rồi, em không bao giờ sẽ quên làm bài, ô ô ô……”
Lục Nhưỡng đứng ở bên cửa xe, thân hình cao gầy, mặt mày tuấn nhã.
“Chỉ là một giấc mộng, sợ cái gì?”
Hả?
Tô Vi mở mắt, quay đầu, nhìn về phía Lục Nhưỡng đứng ở phía sau mình.
Cảnh tượng bốn phía theo câu nói kia của Lục Nhưỡng nhanh chóng biến hóa.
Ảo mộng của động trùng bị phá.
Tựa như một bức hoạ tơ tằm bị bạo lực xé mở.
Bại lộ ra gương mặt thật thuộc về nó.
Kỳ nghỉ phép của Lục Nhưỡng và cô kết thúc.
Tơ tằm rối rắm trải rộng trong phòng, cửa sổ đều bị phong bế thành màu trắng.
Tô Vi cúi đầu, nhìn thấy chính mình ôm Lục Nhưỡng.
Nam nhân hiển nhiên cũng vừa mới tỉnh, lông mi hắn rất dài, rậm rạp như một cây quạt nhỏ.
Đồng tử màu đen khó được lộ ra mấy phần ngây thơ mê mang không thế nào thanh tỉnh, bí mật mang theo một chút nước mắt, làm Tô Vi theo bản năng nuốt nuốt nước miếng.
Hoa nhường nguyệt thẹn là để nói về hắn đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận