Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 137


Mày cho rằng chính mình là mèo sao!
Không chỉ có rớt lông, còn cọ lung tung!
Chờ một chút nữa có phải mày còn muốn đi tiểu đánh dấu hay không!
Mắt thấy Đại Ngốc Xuân nâng chân lên, tưởng đem chính mình nhét vào tủ quần áo, Tô Vi trực tiếp chiếm trước đường băng, dẫn đầu tiến vào tủ quần áo, sau đó một chân đạp Đại Ngốc Xuân đi ra ngoài.
Đại Ngốc Xuân phát ngốc, nó ngồi xổm trên mặt đất, đôi mắt đậu xanh ủy khuất nhìn về phía Tô Vi.
“Mày là biến thái sao?”
Tô Vi cầm quần áo Lục Nhưỡng giáo huấn nó, sau đó không cẩn thận ngửi được hương vị thuộc về Lục Nhưỡng trên quần áo, quan trọng nhất chính là, bởi vì quần áo thường xuyên dán sát cơ thể Lục Nhưỡng, cho nên mặt trên còn tàn lưu một ít sợi tinh thần lực của hắn.
Tàn lưu của sợi tinh thần lực màu đỏ xen kẽ trong vật liệu may mặc, khóe mắt Vi Vi nhếch lên.
Câu dẫn cô!
Tô Vi duỗi tay, túm ra một sợi tinh thần lực.
Sợi tinh thần lực quấn quanh sợi tinh thần lực cô, Tô Vi không nhịn được cả người run lên.
Tuyệt, thật thoải mái.
Cô ôm quần áo Lục Nhưỡng, dán đến trên gò má.
A, thật thoải mái.
Sợi tinh thần lực màu đỏ ở trên người Tô Vi nhảy lên, cùng sợi tinh thần lực của cô bện ở bên nhau, giống như hai người đang khiêu vũ.
Tô Vi vui sướng giống kẹo nổ.
Cái này đã không còn, lại đổi một cái khác.
Lục Nhưỡng mở cửa phòng ra tiến vào, liền nhìn thấy tủ quần áo mở ra, quần áo hắn rơi rụng đầy đất, cô gái nhỏ giống như uống phải rượu, ôm quần áo hắn điên cuồng loạn cọ.
Tô Vi nghe được động tĩnh, quay đầu đối thượng cùng tầm mắt Lục Nhưỡng.
Trên người nam nhân tràn đầy m.á.u loãng, ngay cả tóc cũng dính vết máu, cùng bộ dáng sạch sẽ ngày thường của hắn hoàn toàn không giống nhau.
Đây là g.i.ế.c đỏ cả mắt rồi đi.
Trách không được Đại Ngốc Xuân đột nhiên biến lớn như vậy, đều cho cô ăn no căng.
Tô Vi ôm quần áo trong lòng ngực, ống tay áo còn dán ở trên mặt cô.
Trường hợp kia, ngay cả biến thái thấy được đều phải thẳng hô biến thái.
Chờ một chút sẽ không phát sinh sự kiện gì chứ?
Lục Nhưỡng đi tới chỗ Tô Vi.
Sợi tinh thần lực trên người hắn cực kỳ hỗn loạn, giống như là một cuộn chỉ rối.
Tô Vi suy đoán, hẳn là do Lục Nhưỡng một hơi nuốt nhiều tinh thần thể.
Tuy rằng tinh thần thể của hắn là cái túi không đáy, nhưng ăn nhiều cũng sẽ khó tiêu hóa.
Tô Vi vội vàng từ trong túi móc ra thuốc trấn định cô đã chuẩn bị sẵn cho Lục Nhưỡng.
“Trước uống thuốc đi, khả năng còn có thể cứu chữa được.”
Không, không cứu được.
Khi Tô Vi bị nam nhân một tay ấn bả vai, đẩy mạnh vào tủ quần áo, cô liền biết, bản thân cô không cứu được.
Cửa tủ quần áo bị đóng lại, trong bóng đêm duỗi tay không thấy năm ngón tay, Tô Vi lại có thể nhìn thấy rõ ràng tinh thần lực nổi lơ lửng.
Chúng nó xuyên thấu cửa tủ quần áo, ở trong thế giới hắc ám, uốn lượn lan tràn, chạy ra khỏi phòng, ở cửa sổ rêu rao khắp nơi, khiến các lính gác đi ngang qua tòa nhà này đều sẽ theo bản năng cảm thấy hô hấp khó khăn.
Đối với người khác tới nói, sợi tinh thần lực khiến người ta e sợ cho tránh không kịp kia, lại là thứ Tô Vi tham lam khát vọng.
Nơi đó có thứ mà Đại Ngốc Xuân thích nhất.
Lực lượng.
Tô Vi dùng sức nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy người hẳn nên uống chút thuốc trấn định là cô mới đúng.
Sợi tinh thần lực màu đỏ quấn quanh Lục Nhưỡng, từ thị giác của Tô Vi, liền nhìn thấy sợi tinh thần lực cấu trúc ra hình dạng nhân loại.
Tô Vi theo bản năng vươn một ngón tay tới.
Cô chọc đến một sợi tinh thần lực trong đó, nơi đó vừa lúc là chóp mũi của Lục Nhưỡng.
Sợi tinh thần lực kia quấn lấy đầu ngón tay cô, sau đó mang theo các sợi tinh thần lực khác thong thả tụ lại trên người cô.
Chậm rãi, trên người Tô Vi sợi tinh thần lực màu đỏ càng ngày càng nhiều, càng bám càng chặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận