Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 258


Hiện tại hắn thong thả nuốt cơm đi xin được cùng Tô Vi.
Hứng thú của đại ma vương thật khiến cho người ta hiểu không rõ.
“Còn chưa có đổi được sao?”
Tô Vi đã đi không nổi.
Bọn họ đã hỏi mười mấy chiếc xe.
Đều không ngoại lệ, hoặc là thèm nhỏ dãi sắc đẹp của cô, hoặc là là thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Lục Nhưỡng.
“Anh cho rằng, em thích kẻ bất lực như vậy.”
Tô Vi:???
Tô Vi ngẩng đầu, đối thượng tầm mắt Lục Nhưỡng.
Bởi vì làn da Lục Nhưỡng thực trắng, cho nên vệt đỏ kia đến bây giờ vẫn thực rõ ràng.
Nam nhân thanh lãnh ưu nhã, phối hợp với dấu vết gợi cảm lệnh người miên man bất định như vậy, cũng trách không được làm tâm thần các thiếu nữ, các bà cô nhộn nhạo.
Nhưng đại ma vương nơi nào là người họ có thể khinh nhờn.
Tô Vi lại lần nữa theo tầm mắt Lục Nhưỡng nhìn về phía Bạch Chân đi theo sau Tôn Dạng Dạng.
Tôn Dạng Dạng tuy rằng thoạt nhìn tinh tế, nhưng khi nói chuyện không kiêu ngạo không siểm nịnh, dù có gặp phải đùa giỡn, cũng không chút biểu tình xoay người liền đi.
Đối lập với Bạch Chân sợ hãi rụt rè, xác thật thoạt nhìn một chút đều không hèn nhát.
Đại ma vương vì sao lại có địch ý lớn như vậy với Bạch Chân?
Nghe nói lính gác đối với dẫn đường có dục vọng chiếm hữu tuyệt đối.
Tỷ lệ xứng đôi càng cao, dục vọng chiếm hữu của lính gác đối với dẫn đường liền càng cao.
Tô Vi đột nhiên nghĩ thông suốt.
Lục Nhưỡng sẽ đột nhiên như vậy, là bởi vì gần đây cô luôn làm khai thông cho hắn, nên hắn sinh ra dục vọng chiếm hữu của lính gác với dẫn đường.
Phương pháp tốt nhất để giải quyết chuyện này chính là……
“Tìm một dẫn đường cho anh ta!”
Chẳng lẽ anh thật là Einstein chuyển thế?
Tô Vi nhìn chằm chằm Bạch Chân.
Bạch Chân nhìn chằm chằm Tô Vi.
Tô Vi đột nhiên đứng lên, “Chúng ta đi bẻ mía ngọt đi.”
-
Xăng không đổi được, Tô Vi lại phát hiện phụ cận có một mảnh mía nhỏ hoang dại.
Rất giống cây mía phương nam, nhưng thô tráng hơn nhiều.
Tô Vi một chân dẫm lên một cây mía, cây mía cong xuống, thiếu chút nữa bật trở lại đến mặt cô.
Một bàn tay từ bên cạnh vươn tới, thế cô ngăn trở cân mía.
Tô Vi quay lại, “Anh……”
Bạch Chân lộ ra một nụ cười ngây ngốc.
Tô Vi:…… Thói quen, Lục Nhưỡng luôn ở gần cô.
Bạch Chân và Tô Vi bẻ được hai cây mía, luống cuống tay chân kéo đi ra ngoài cho Lục Nhưỡng và Tôn Dạng Dạng nhấm nháp.
Bạch Chân một ngụm không ăn, đưa hết phần của hắn cho Tôn Dạng Dạng.
Tôn Dạng Dạng cắt ra một đoạn đưa cho Bạch Chân, “Anh cũng ăn đi.”
Bạch Chân cười đến đôi mắt đều không nhìn thấy.
Hắn dùng khuỷu tay chọc chọc Tô Vi ngồi ở bên người chính mình, khoe ra nói: “Dạng Dạng cho tôi mía.”
Tô Vi một bên nhìn chằm chằm mía trong tay Lục Nhưỡng, một bên trả lời: “Anh có biết cây mía trong hoa ngữ là cái gì không?”
“Là cái gì?”
Bạch Chân còn đang đắm chìm ở trong ngọt ngào Tôn Dạng Dạng lại có thể thân thủ cắt mía cho hắn.
“Là đánh đổ.”
Bạch Chân:……
Lục Nhưỡng đang tước vỏ mía khựng lại.
-
Ăn xong mía, liền đến thời gian nghỉ ngơi.
Bởi vì không gian bên trong xe quá nhỏ, đúng lúc trên xe có lều trại, cho nên bốn người liền chuẩn bị đáp lều trại ngủ.
Tô Vi nhìn thấy Lục Nhưỡng lấy từ bên trong ba lô ra hai cái lều trại, phân cho Bạch Chân một cái, sau đó nắm tay cô đi về phía mảnh rừng mía.
Bạch Chân cầm lều trại trong tay, kích động đến đầu ngón tay đều run rẩy.
Hắn sai rồi, đại ma vương là người tốt!
“Tôn Tôn Tôn……”
“Chúng ta đáp lều trại đi.” Tôn Dạng Dạng nói thẳng.
“Được!”
Bên kia, Lục Nhưỡng nắm tay Tô Vi, rời xa đám người, mang cô đi vào mảnh rừng mía.
Tô Vi lại thèm.
Cô đại khái là trùng thèm ăn chuyển thế đi.
“Anh, anh còn muốn ăn mía không?”
Cô thật đúng là một con trùng thèm ăn quỷ kế đa đoan.
Lục Nhưỡng liếc nhìn cô một cái.
Ngày thường, đại ma vương đối với thỉnh cầu của cô gần như đều sẽ đáp ứng.
Nhưng hôm nay, hắn lại cái gì cũng chưa nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận