Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 119


Tô Vi ngửi được tiếng hít thở của Lục Nhưỡng gần trong gang tấc, mang theo hương bạc hà nhàn nhạt, đó là mùi kem đánh răng bọn họ dùng.
Tuy rằng bọn họ không phải lần đầu tiên tiếp xúc thân mật, nhưng Tô Vi vẫn không nhịn được khẩn trương cuộn tròn ngón chân một chút.
“Hay anh sờ sờ chân cho em nhé?”
Động tác cúi người của Lục Nhưỡng dừng lại.
Ngay sau đó, hắn duỗi tay bóp chặt gò má Tô Vi.
“Vi Vi giống như có chiếc răng nanh nhỏ.”
Tô Vi:???
“Cắn người cũng rất đau.”
Hôn môi hữu nghị đáng chết.
-
Tô Vi và Lục Nhưỡng thân mật hỗ động còn giới hạn trong một ít hành động không quá phận, khả năng nam chủ trời sinh đã có loại thiên phú này, không cần dạy tự thông.
Tô Vi cảm thấy……khá thoải mái.
Sa đọa, sa đọa! Tô Vi!
Sau khi phỉ nhổ chính mình một phen, Tô Vi nhìn Lục Nhưỡng nằm ở bên người chính mình, lại không nhịn được sa vào giá trị nhan sắc thần tiên này.
Tính, cô cũng không có hại, hì hì hì.
Tuy rằng giữa hai người không có tình cảm gì, nhưng làm dẫn đường và lính gác trời sinh xứng đôi, hấp dẫn lẫn nhau là cực kỳ bình thường.
Tô Vi an ổn xong chính mình, vững vàng ngủ.
-
Mọi người chọn một ngày lành, chuẩn bị đi ra ngoài căn cứ thứ năm tiến hành làm nhiệm vụ.
Nhiệm vụ lần này là cấp SS, mục tiêu là một cái động trùng con phụ cận động trùng mẫu trong nhiệm vụ cấp bậc SS+, ở trước khi xuất phát, Doãn Tĩnh từ trong bệnh viện tinh thần thể chọn một dẫn đường, dẫn đường này không phải người khác, đúng là Hoa Tễ.
Ba lính gác, hai dẫn đường, vừa lúc một chiếc xe.
Doãn Tĩnh giúp Trần Thật Tắc đem xe lăn để tới cốp sau xe, ngồi vào vị trí điều khiển.
Tô Vi và Lục Nhưỡng đã ngồi xuống ghế sau.
Doãn Tĩnh nói với Hoa Tễ: “Tiểu Tễ, em ngồi……”
Doãn Tĩnh còn chưa nói xong, Hoa Tễ đã kéo cửa xe ra, ngồi vào ghế sau.
Trần Thật Tắc nhìn một lúc, liền ngồi tới trên ghế phụ.
Mọi người ngồi xuống, Trần Thật Tắc chuyển Phật châu trong tay, một lòng niệm Phật.
Hoa Tễ một tay chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tô Vi dựa vào trên vai Lục Nhưỡng, không ngừng ngáp.
Đêm qua quá mệt mỏi, mí mắt cũng không xốc dậy nổi.
Tô Vi nỗ lực mở to mắt, tầm mắt rơi xuống trên mặt Hoa Tễ ở bên cạnh.
A, mỹ mạo lóa mắt!
Diện mạo Hoa Tễ là thiên về vẻ đẹp nhu hoà, diện mạo Lục Nhưỡng thiên về soái tuấn mỹ.
Không thể nói ai đẹp hơn, bởi vì đây là hai phong cách soái ca không giống nhau.
Hoa Tễ nhăn mày, nhìn như cực có tính công kích, nhưng trên thực tế lại là một con thỏ hồng nhạt.
Mặt mày Lục Nhưỡng ôn nhu, nhìn như nho nhã dễ thân, trên thực tế bẻ ra lại là đại ma vương tâm can đen tối.
Chậc chậc chậc, chậc chậc chậc, chậc chậc chậc.
Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.
Tô Vi không nhịn được lắc đầu, sau đó lặng lẽ tiến đến bên tai Hoa Tễ hỏi, “Tôi có thể nhìn con thỏ của anh được không?”
Con thỏ của Hoa Tễ hồng nhạt, lông lại nhiều, tròng mắt đen thui, ba cánh miệng, cũng đứng thẳng đi lại. Có một đôi lỗ tai thật lớn, loại hình có hơi chút giống thỏ tai cụp, thoạt nhìn cực kỳ ngoan ngoãn.
Tô Vi liếc mắt nhìn một cái liền khó quên.
“Không được.” Hoa Tễ nhíu mày cự tuyệt.
Trên mặt Tô Vi lộ ra vẻ thất vọng.
Hoa Tễ đội mũ lưỡi trai, mái tóc hồng nhạt từ trong vành nón toát ra một chút, khuyên tai màu bạc được khảm trong đó, loang loáng.
Dựa theo miêu tả trong cốt truyện nguyên tác, hắn còn b.ắ.n đinh vào môi và lưỡi.
Kỳ thật Tô Vi vẫn luôn có một nghi hoặc.
“Anh như vậy, uống nước có chảy ra ngoài không?”
Hoa Tễ:……
Trên đường nghỉ ngơi, Hoa Tễ và Trần Thật Tắc thay đổi vị trí.
Tô Vi:…… Ủy khuất JPG.
Doãn Tĩnh khó được duỗi tay vỗ vỗ bả vai cô, sau đó hướng trong túi cô nhét một ít kẹo.
Tô Vi:???
Lại lần nữa lên xe, ban đầu dựa theo vị trí phía trước, cô ngồi ở giữa Hoa Tễ và Lục Nhưỡng, hiện tại bên người Tô Vi đổi thành Trần Thật Tắc, Lục Nhưỡng liền thay đổi vị trí cùng cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận