Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 429


Lương Minh cầm giấy bút lại đây, một lần nữa dọn ra một cái bàn, đặt nghiên mực, giấy bút ở trước mặt Tô Vi.
"Vi Vi, chiếu phong thư này viết một hàng chữ đi."
A, đây là muốn nghiệm chứng bút tích sao.
Ngoại trừ Tô Vi, còn có trước mặt Lương Sư Thấu cũng đặt giấy bút nghiên mực.
Đương nhiên, Tô Vi được ngồi, trên ghế còn có đệm mềm.
Lương Sư Thấu là quỳ, cũng không có đệm.
Tô Vi cầm bút lông, dính mực, nhìn hàng chữ thứ nhất trên phong thư, bắt đầu viết.
Cô không viết viết bút lông.
Một phút sau, Tô Vi nhìn từng đoàn mực nước màu đen trên giấy lâm vào trầm tư. Lại nhìn Lương Sư Thấu, tuy rằng hắn là tra nam, nhưng chữ viết vẫn giống mô giống dạng, chỉ là bởi vì quá sợ hãi, cho nên tay phát run, viết ra có chút nghiêng lệch.
Chữ trong thư xác thật là của Lương Sư Thấu.
Về phần chữ khác sao…… Lục Nhưỡng một tay cầm lấy chữ viết của Tô Vi.
Tô Vi khẩn trương nhìn hắn.
Lục giáo viên bình luận: "Rất có tiến bộ."
Tô Vi:……
Lương Minh đứng ở bên cạnh, tay khựng giữa không trung.
Hắn không nghĩ tới Lục Nhưỡng lại có thể tự mình đi lấy tờ chữ viết của Tô Vi.
"Đây là chữ gì?" Lục giáo viên cảm thấy hứng thú.
Tô Vi cúi đầu, nhìn chằm chằm nửa ngày, hai người hai cái đầu gần như dựa đến cùng nhau.
"Giết đi?"
"Được, vậy liền g.i.ế.c đi."
Tô Vi:???
Lương Sư Thấu bị kéo đi ra ngoài, hắn tựa hồ còn muốn kêu, bị Cẩm Y Vệ bưng kín miệng.
Hồng Hạnh quỳ gối ở nơi đó, nhìn chằm chằm Tô Vi.
Thân là con gái quốc công Đại Hưng, nhìn thấy biểu huynh của chính mình bị làm nhục như thế, cô thật sự không có bất luận xúc động gì sao?
"Từ chữ viết đi lên xem, thư không phải Vi Vi viết." Đại ma vương kết luận.
A, qua loa như vậy sao?
Hồng Hạnh đen mặt.
Ban đầu, Hồng Hạnh ý đồ dùng Tô Vi làm đệm lưng, bại lộ ra thân phận thật sự của Tô Vi, lấy được sự tín nhiệm của Lục Nhưỡng, sau đó lại tùy thời cướp lấy tánh mạng của hắn.
Nhưng cô không nghĩ tới, Thái Tử Đại Chu này lại có thể là kẻ si tình, giữ gìn một đứa con gái của tướng quân công phủ địch quốc như thế.
Thư từ rõ ràng đều là thật!
"Điện hạ, nô tỳ còn có một phần chứng cứ." Hồng Hạnh đột nhiên lớn tiếng nói.
Lương Minh tiến lên định lấy, Hồng Hạnh lại nói: "Chứng cứ này, nô tỳ chỉ cho điện hạ xem."
Lương Minh quay đầu nhìn về phía Lục Nhưỡng.
Nam nhân gật đầu, một bộ trường bào màu tuyết, tựa như trăng lạnh, khí chất thanh lãnh, lại mang theo ý cười, thong thả dạo bước đến trước mặt Hồng Hạnh.
Hồng Hạnh vẫn luôn an an phận phận quỳ gối nơi đó đột nhiên đứng dậy, trong tay nắm cây trâm Tô Vi cho cô, trực tiếp liền hướng trên cổ Lục Nhưỡng đ.â.m qua.
Trong chớp nhoáng, trên cổ Hồng Hạnh xuất hiện một đạo ánh đao. Ám vệ nấp trong chỗ tối lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, trực tiếp một đao lấy mạng cô.
Máu tươi từ trên cổ Hồng Hạnh nhuộm dần ra, cô trừng mắt, thời điểm thân thể mềm mại ngã xuống ánh mắt nhắm ngay Tô Vi.
Lục Nhưỡng không hề bị ảnh hưởng, thậm chí ngay cả độ cung ý cười trên khóe môi đều không có thay đổi qua.
Hắn quay đầu nhìn về phía Tô Vi.
Dựa theo bình thường, dù cho giỏi ngụy trang, trơ mắt nhìn hai người thân bị g.i.ế.c ở trước mặt chính mình, đích nữ Tô gia, hận ý ngập trời như thế, cô nhất định hận không thể lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.
"Oẹ……"
Bị doạ sợ đến nôn ra!
"Điện hạ, vị cô nương này là kinh hách quá độ mới dẫn tới sốt cao."
Lục Nhưỡng ngồi trên ghế thái sư bên cạnh giường, nhìn Tô Vi nằm ở trên giường, đắp khăn lạnh.
"Có thể trị được không?"
"Đây là đương nhiên," Thái y đứng ở một bên, cung thân mình, "Vị cô nương này tố chất thân thể cực tốt, uống thuốc điều trị đại khái là có thể khỏi hẳn." Nói tới đây, thái y khựng lại, "Chỉ là tốt nhất không cần lại bị kinh hách."
Tuy rằng thái y cũng không biết cô nương có tố chất thân thể tốt như vậy rốt cuộc đã chịu kinh hách gì, mới có thể biến thành cái dạng này, nhưng đây không phải sự tình hắn có thể hỏi đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận