Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 324


Thoạt nhìn thành thục hơn trên ảnh một chút, nhưng cũng không thể nói là già, vẫn vô cùng soái khí.
Lớp vảy màu trắng giống như trân châu, bao trùm nửa khuôn mặt hắn, từ hàm dưới bên trái lan tràn đến đuôi mắt, con ngươi tẩm đầy m.á.u tươi.
“Em đã trở lại.”
Nam nhân hỏi lại một lần nữa.
Tô Vi phát hiện, trong phòng này tuy rằng là đồ đôi, nhưng không có dấu vết sinh hoạt của một người nữa.
Cô càng thêm khẳng định lính gác cấp Thần Lục Nhưỡng đã lâm vào trạng thái bạo loạn, tinh thần có vấn đề.
Chẳng lẽ đây là tự sụp đổ trong truyền thuyết?
Cô lại nằm chờ một chút có phải là sẽ được ăn tiệc hay không?
“Em đã trở về.”
Nếu hắn đã nhận chính mình thành em gái nuôi của hắn, như vậy cô liền làm bộ một chút đi.
“Em rất nhớ anh, anh.”
Nhìn xem cô này, kỹ thuật diễn như Oscar, đó chính là…… Hả?
Hai anh em các người thân mật như vậy sao?
Thời điểm bị ngậm lấy cánh môi Tô Vi sửng sốt một chút.
Nam nhân chỉ nhẹ nhàng dán dán, cũng không có dùng sức.
Tô Vi đương trường hóa đá.
Nụ hôn đầu tiên của cô!!!
Tuy rằng từ nhỏ đến lớn người theo đuổi Tô Vi vô số, nhưng cô tự giữ cao ngạo, chưa bao giờ cho bất luận người nam nhân nào sắc mặt tốt.
“Không thoải mái sao?”
“Cũng không phải.”
Ngay sau đó, môi nam nhân lại lần nữa dán lên.
Hắn thuần thục cạy cánh môi cô ra, hơi thở lạnh lẽo tham nhập, ngón tay cắm vào đầu cô.
Tô Vi theo bản năng mím môi, sau đó nếm đến mùi kem đánh răng cùng loại với của chính mình.
Hai người không biết hôn bao lâu, lâu đến Tô Vi đều có chút c.h.ế.t lặng.
Tô Vi cũng không phải cô gái nhỏ không rành thế sự.
Cô xem qua rất nhiều tiểu thuyết.
Nói như thế nào nhỉ, ừm, chính là có hơi chút…… Bình thường.
Giống như đã từng hôn rất nhiều lần.
“Cho phép em buổi sáng ngày mai ăn cơm sáng ở trên giường.”
Nếu là người quen thuộc Lục Nhưỡng, liền biết đây là một sự nhường nhịn bao lớn.
“Em không cần.” Tô Vi lập tức cự tuyệt, “Ăn cơm sáng ở trên giường rất dơ, sao anh lại có loại thói quen này?”
Nam nhân an tĩnh nhìn cô.
Tô Vi thật cẩn thận bù lại, “Em là nói, ăn cơm sáng ở trên giường cũng khá tốt.”
-
Vào đêm, Tô Vi ngủ đến thực say.
Ai hiểu! Ngủ ba năm trong huyệt động không có cửa sổ, lại lần nữa tiếp xúc đến chiếc giường mềm mại thoải mái còn lộ ra hương khí, cả người Tô Vi đều cảm giác thăng hoa.
Đây mới là cuộc sống của con người!
Trên ban công phòng ngủ.
Lục Nhưỡng một tay cần t.h.u.ố.c lá đứng ở nơi đó, cửa sổ bị mở ra một khe hở, lạnh lẽo từ ngoại cuốn vào, thổi tan sương khói màu trắng.
Sao trời đen tối, ánh trăng loãng.
Bạch xà an tĩnh ngồi xổm bên người Lục Nhưỡng, trong chốc lát nhìn Tô Vi nằm ở bên trong, trong chốc lát lại nhìn xem Lục Nhưỡng.
“Em ấy đã trở lại.”
Tiếng nói của nam nhân nghẹn ngào, sau đó thong thả ung dung búng búng đầu t.h.u.ố.c lá trên ngón tay.
Tàn thuốc rơi xuống gạt tàn thuốc bên cạnh cửa sổ.
Bạch xà lắc lắc cái đuôi, con ngươi màu đỏ tươi không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Vi nằm ở trên giường.
Tô Vi lật người một cái, chăn trên người bị cô đá rơi xuống.
Lục Nhưỡng dập tắt thuốc lá, đi trở về, thế cô kéo chăn lên, sau đó duỗi tay vuốt tóc mái cô, lộ ra gương mặt kia.
Gương mặt ban đầu sao?
-
Một giấc này, Tô Vi ngủ thật lâu.
Người ở thời điểm mơ hồ luôn sẽ làm ra một ít sự tình kỳ quái.
Tỷ như, Tô Vi mơ mơ màng màng đứng dậy, đeo dôi dép lê Cậu Bé Bọt Biển, sau đó mở cửa phòng vệ sinh ra.
Sau đó liếc mắt một cái nhìn thấy Lục Nhưỡng vừa mới tắm rửa xong.
Nam nhân đưa lưng về phía cô, vảy bao trùm tảng lớn tảng lớn ở trên vai phía sau, giống như là Long Vương Tam Thái Tử phiên bản hiện thực.
Chỉ thiếu hai cái sừng.
Tô Vi một chút liền tỉnh.
“Em không phải cố ý!”
Cô duỗi tay che mắt, sau đó từ khe hở thấy được tám khối cơ bụng sau khi Lục Nhưỡng quay đầu lại.
Chậc.
Mặc nhiều như vậy làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận