Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 143


Lục Nhưỡng nói: “Tỉnh lại đã như vậy rồi.”
Doãn Tĩnh:……
Tô Vi nằm ngủ cũng thăng cấp: Tác giả mang thai.
Kết quả rút thăm được công bố.
Một hàng bốn người Tô Vi, toàn bộ đều được rút trúng.
Xác suất này quả thực chính là trăm phần trăm.
Chỉ có thể nói, quang hoàn vai chính quả nhiên không phải vừa.
Tả Phạt Thu làm thủ lĩnh, cầm vũ khí căn cứ thứ sáu đưa tới, tự nhiên cũng là việc nhân đức không nhường ai cùng nhau gia nhập.
Tả Phạt Thu thời điểm còn ở bộ đội có biệt danh là tay s.ú.n.g thiện xạ, bởi vậy, hắn cho rằng, không chỉ có từ vấn đề năng lực, thậm chí từ trên trách nhiệm, hắn hẳn nên trở thành người thứ nhất tiến vào động trùng mẫu.
Tả Phạt Thu mặc áo rằn ri, trên người cõng s.ú.n.g ak.
Doãn Tĩnh mặc quần áo rách tung toé quen thuộc.
Tô Vi mặc đồ thể dục màu xám.
Lục Nhưỡng đứng ở bên người cô, trên người cũng là bộ đồ thể dục giống cô như đúc.
“Được rồi.” Hoa Tễ từ trong phòng ra tới.
Hắn lại có thể cạo thành kiểu đầu một tấc.
Bởi vì tóc của hắn đã bắt đầu có hơi chút mọc ra, cho nên hắn liền nhuộm lại một lần nữa, cũng không biết hắn đối với màu hồng nhạt rốt cuộc có chấp nhất gì.
Nhưng bởi vì kiểu tóc mới này, cho nên hắn lập tức liền nhiều thêm vài phần sắc bén thuộc về nam nhân. Tuy rằng gương mặt này vẫn xinh đẹp.
Hoa Tễ còn chiếu phong cách Doãn Tĩnh, mặc một bộ rách tung tóe.
Áo khoác màu đen, đeo mặt nạ màu đen, mũ choàng màu đen thật lớn che đậy đến trán, chỉ lộ ra một chút tóc màu hồng nhạt.
Một chút từ ‘tịnh ca’ biến thành ‘khốc ca’.
Dưới mũ choàng, Hoa Tễ lộ ra chiếc cằm hoàn mỹ của chính mình.
“Oa oa.” Tô Vi phát ra âm thanh kinh ngạc cảm thán.
Ngay sau đó, cô đã bị Lục Nhưỡng một tay xoay chuyển đầu.
Đầu Tô Vi tuy rằng xoay qua, nhưng tròng mắt còn chưa có đi qua.
“Tròng mắt này không nghe lời như vậy, đào đi nhé?”
Tô Vi nhanh chóng nhắm mắt, sau đó lại mở ra, vừa lúc cùng Lục Nhưỡng bốn mắt nhìn nhau.
Gò má cô bị Lục Nhưỡng bóp, thịt phình phình.
Tuy rằng ngoài miệng nói lời tàn nhẫn, nhưng lực tay đại ma vương cũng không lớn.
Dọa cô mà thôi!
Kiểu tóc của đại ma vương tựa hồ không thay đổi qua, một kiểu ôn nhu nho nhã ngụy trang.
Nếu có thêm một bộ mắt kính, đó chính là văn nhã bại hoại.
“Như vậy thoạt nhìn tinh thần hơn nhiều.” Doãn Tĩnh khen nói.
Sau đó cô quay đầu, nhìn thấy mái tóc Lục Nhưỡng che đậy trên khuôn mặt, “Lục Nhưỡng, tóc của anh cũng nên xử lý một chút.”
Đại ma vương là người có bệnh ở sạch, không thích người khác chạm vào hắn, huống chi là chạm vào tóc của hắn.
Nhưng vì bảo trì hình tượng nho nhã ôn hòa của chính mình, hắn cũng không trực tiếp cự tuyệt Doãn Tĩnh.
“Vi Vi cắt hộ anh đi.”
Tô Vi:???
Tô Vi thần sắc dại ra, nhìn Lục Nhưỡng ngồi trên ghế, trong tay cô cầm một cây kéo.
“Cắt không tốt, sẽ không trách em chứ?”
Đại ma vương lộ ra một nụ cười, “Đương nhiên sẽ không.”
Tô Vi:…… Ô ô ô, anh không thể từ từ nói chuyện sao.
Tô Vi run run rẩy rẩy đặt kéo ở phía dưới tóc đại ma vương, làm ba phút xây dựng tâm lý cho chính mình, tay đã giơ mỏi, cuối cùng rốt cuộc lựa chọn từ bỏ.
Cô từ trong túi móc ra một cái dây buộc tóc, sau đó dùng tay buộc lại tóc cho đại ma vương, dựa theo thói quen của Lục Nhưỡng ngày thường chải đầu cho cô, thế hắn chải một cái b.í.m tóc nho nhỏ.
“Có vừa lòng không?” Tô Vi giơ chiếc gương nhỏ trong tay cho đại ma vương xem b.í.m tóc nhỏ của hắn.
Đại ma vương trầm mặc trong chốc lát, ở dưới ánh mắt lo sợ bất an của Tô Vi rốt cuộc mở miệng, “Cũng không tệ lắm.”
Quả nhiên, chiêu này hữu dụng.
Tô Vi nhớ rõ, trong nguyên tác khi còn nhỏ, bởi vì Lục Nhưỡng lớn lên rất giống con gái, cho nên mẹ Lục Nhưỡng có đôi khi sẽ thắt b.í.m tóc nhỏ cho hắn.
Mẹ Lục Nhưỡng thích con gái, nhưng cố tình lại sinh ra một bé trai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận