Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 228


Tô Vi đi đến bên người Lục Nhưỡng, nhìn trái ngó phải, cuối cùng nhún chân ngắn nhỏ tưởng ngồi lên trên bàn làm việc, bị Lục Nhưỡng một phen ôm lấy eo nhỏ phóng tới trên đùi chính mình.
Tô Vi:…… Ách, cái này, không phải chính cô muốn ngồi.
Da của anh cộm đến tôi.
Bên ngoài có người gõ cửa, tất cung tất kính, “Lão đại, trà quán bị người huỷ hoại, bí thư hắn…… Đã chết.”
“Vậy chôn đi.” Âm thanh Lục Nhưỡng khàn khàn, ngữ điệu tự nhiên.
Không biết còn tưởng rằng hắn thật là hắc lão đại nơi này.
Nhưng theo quan điểm của Tô Vi, khí tràng của Lục Nhưỡng so với vị hắc lão đại kia còn mạnh hơn nhiều.
Hắc lão đại cho người ta cảm giác chính là thực biến thái.
Đáng khinh lại biến thái.
Mà Lục Nhưỡng cho người ta cảm giác Ma Vương rất lớn.
Ma Vương cường đại.
Người bên ngoài theo tiếng, mang bí thư đi ra ngoài chôn.
Nghe nói vị hắc lão đại này cũng đã thay đổi vài bí thư, trách không được thuộc hạ lại bình tĩnh như vậy.
Người kia sau khi chôn xong bí thư liền trở về báo cáo.
Lục Nhưỡng vẫn đang ôm lấy Tô Vi trong tay, hắn từ trong ngăn kéo tìm ra được một cái mặt nạ.
Nếu không đoán sai, hắc lão đại này ngày thường không thể không gặp người, hẳn là đều mang mặt nạ.
Đây là làm chuyện trái với lương tâm, liền sợ quỷ gõ cửa sao?
Mặt nạ rất đơn giản, là một cái mặt nạ màu trắng, mặt trên chỉ lộ ra hai lỗ mắt.
“Tiến vào đi.” Lục Nhưỡng một phen đè lại bàn tay Tô Vi.
Người kia đi vào, cúi đầu, không dám nâng lên.
Người tiến vào là một lính gác, trước kia đã nghe nói thuộc hạ của hắc lão đại có rất nhiều cao thủ lợi hại, không nghĩ tới chỉ một người chôn xác cũng là một lính gác cấp bậc SS++.
“Chợ đen khi nào mở?”
Lục Nhưỡng đặt gò má lên trên vai Tô Vi.
Hàm dưới của nam nhân thực sắc bén, không phải cố ý sắc bén, mà là trời sinh sắc bén.
Tô Vi cảm giác bả vai của chính mình bị hàm dưới của hắn cộm đau.
“Bảy ngày sau.”
“Đem danh sách khách nhân tới đây.”
“Rõ.”
Người nọ vội vã chạy đi, một phút sau vội vã trở về, thời điểm đưa danh sách qua không cẩn thận ngẩng đầu, thấy được Tô Vi ngồi ở trên đùi Lục Nhưỡng.
Bởi vì trong phòng thực ấm áp, cho nên áo khoác trên người Tô Vi đã cởi ra.
Cô mặc áo lông màu vàng cam, có vẻ cả người đều thực mềm mại.
Sợi tinh thần lực của cô vô thức phất qua sợi tinh thần lực của lính gác trước mặt, ánh mắt của lính gác lập tức bắt đầu trở nên không quá thích hợp.
Lục Nhưỡng híp mắt, “Cút đi.”
Lính gác vừa lăn vừa bò đi ra ngoài.
Lục Nhưỡng ôm lấy Tô Vi, mở thực đơn trong tay ra, à không phải, là danh sách, ấn tay cô lên.
“Chọn một cái đi.”
Bắt đầu rồi, Diêm Vương chọn gà!
Tô Vi nhìn danh sách, thật cẩn thận đẩy nó trở lại trước mặt Lục Nhưỡng.
Loại việc nặng này.
“Vẫn là anh làm đi.”
Lục Nhưỡng nắm tay Tô Vi, nhẹ nhàng nhéo.
Tầm mắt từ trên danh sách không chút để ý đảo qua, cuối cùng rơi xuống một cái tên.
“Chọn hắn đi.”
Lục Diêm Vương chỉ định người được chọn, làm anh c.h.ế.t ở canh ba, anh không sống được đến canh năm.
Lục Diêm Vương chọn người phần lớn có lý do của hắn , Tô Vi nhìn cái tên trên danh sách, có hơi chút nghĩ không ra nhân vật mà người này đóng trong nguyên tác.
“Lĩnh chủ căn cứ thứ bảy, Diêu Phong.”
Tô Vi thấy được ghi chú đằng sau.
Ở mạt thế này, lĩnh chủ căn cứ thứ bảy Diêu Phong còn tính là không tồi. Nghe nói hắn năm nay khoảng 30 tuổi, đẹp trai, có một vị hôn thê.
Tuy rằng trở thành lĩnh chủ, nhưng cũng không có giống các lĩnh chủ khác hái hoa ngắt cỏ, hắn cùng vị hôn thê vẫn luôn thập phần yêu nhau, quản lý căn cứ cũng không tồi, ít nhất không có phát sinh sự kiện gì quá mức ác tính.
Người như vậy tới chợ đen sẽ làm gì?
Chợ đen ngoại trừ buôn bán lính gác và dẫn đường, còn có hội đấu giá loại nhỏ, sẽ bán đấu giá một ít châu báu trang sức cho tầng lớp cấp cao.
Có nhu cầu liền có thị trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận