Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 404


Tô Vi đang chuẩn bị đi lên, liền thấy Chu Khiết đứng lên đi đến trước bảng đen, một phút liền viết xong đáp án.
Thầy Lục gật đầu nói: "Không sai, đi xuống đi."
Chu Khiết đi xuống.
Tô Vi còn đứng ở nơi đó, a, học bá.
"Một vị bạn học đến trễ khác, còn có một đề nữa."
Tô Vi:…… Lục Nhưỡng trời đánh!
-
Nghỉ trưa, Tô Vi bị Lục Nhưỡng tàn phá hai tiết đi thực đường ăn cơm.
Trong thực đường, xa xa liền thấy được vụ ức h.i.ế.p nổi danh trong vườn trường: Lương Phương đổ đồ ăn thừa của chính mình xuống chén Chu Khiết.
Tô Vi thở dài một tiếng, lãng phí lương thực không tốt nha, thiếu nữ.
"Nghe nói nhà mày nghèo đến tiền cơm cũng không ăn nổi, tao có lòng tốt cho mày cơm, mày có phải muốn cảm ơn tao hay không?"
Chu Khiết không buồn hé răng, nhìn chằm chằm cơm thừa Lương Phương đổ vào trong chén chính mình.
Cô biết, phản kháng chỉ càng phải chịu thêm nhiều đòn hiểm, nghiêm trọng.
Thấy Chu Khiết không hé răng, Lương Phương trực tiếp liền rót một lọ đồ uống từ đỉnh đầu Chu Khiết đi xuống.
"Tới, tao lại mời mày uống một lọ đồ uống."
Chu Khiết cả người ướt đẫm, cô ngồi ở chỗ kia, thực đường to như vậy, phảng phất chỉ có một mình cô.
"Một ngày nào đó, sẽ đến phiên các người." Ánh mắt cô bình tĩnh đảo qua mọi người, sau đó đột nhiên đẩy Lương Phương, chạy đi ra ngoài.
Lương Phương mắng to một câu, mang theo người đuổi theo, sau đó ở cửa thực đường bị ngã chổng vó.
"Còn không mau đỡ chị Lương dậy! Chị Lương, em đánh mặt đất hộ chị, không hiểu sao trên mặt đất lại có dầu! Chuyên môn ức h.i.ế.p chị Lương của chúng ta, quá xấu xa!" Tô Vi đạp mặt đất một trận, ở thời điểm Lương Phương bò dậy lại "không cẩn thận" vướng ngã cô.
-
Chu Khiết đứng ở trên sân thượng trường học.
Gió thổi làn váy cô, cô vươn hai tay, nhắm mắt, không chút do dự thả người nhảy xuống.
Thân thể của cô cấp tốc rơi xuống, sau đó bỗng nhiên dừng lại.
"Này, cậu nên giảm cân."
Tô Vi ôm Chu Khiết, dùng sức vỗ cánh của chính mình, mang theo cô trở về.
Chung quanh rơi xuống võng tinh thần lực của Tô Vi, bên trong chỉ có hai người cô và Chu Khiết.
Chu Khiết nhìn chằm chằm đôi cánh tuyết trắng của Tô Vi, ánh mắt dại ra.
Là thiên sứ sao?
“Tôi đã nói cánh tôi nhuộm thành màu hồng phấn đẹp mà." Tô Vi đứng ở trên sân thượng sửa sang lại cánh chính mình.
Chu Khiết đứng ở nơi đó, hai chân còn có hơi chút phù phiếm.
Cô đã tới thiên đường sao? Vì sao thiên sứ này lại có khuôn mặt của học sinh mới chuyển trường?
"Được rồi, không đau." Tô Vi thế Chu Khiết xoa xoa đồ uống khô cạn trên mặt, ngón tay cọ qua chỗ da thịt bị thương của cô.
Chu Khiết cảm giác được một cỗ ấm áp chảy xuôi qua trong cơ thể, phảng phất có thứ gì đó thức tỉnh trong thân thể.
Tô Vi đang an ủi Chu Khiết đột nhiên nghiêng đầu.
A, lại có thể là một lính gác vừa mới thức tỉnh sao?
Lực dẫn đường cường đại rót vào thân thể.
Chu Khiết không chịu nổi, trực tiếp té xỉu.
Tô Vi:……
Màn biến mất, thiên sứ trước mặt cũng đã biến mất.
Chu Khiết mở mắt ra, cô đang nằm ở trên sân thượng.
Một sợi lông chim màu trắng từ trên bầu trời bay xuống dưới, rơi lên trên mặt Chu Khiết.
-
"Nghe nói cậu và Chu Khiết khá thân? Lần trước còn thả nó ra khỏi trong phòng vệ sinh?" Lương Phương tìm được Tô Vi đang chuẩn bị ngồi xuống bồn cầu đi vệ sinh.
Tô Vi:…… Không phải chứ, các người nhất định phải ở thời điểm xấu hổ như vậy tìm tôi sao?
"Giết người tru tâm, tôi là trước làm bạn cùng cậu ấy, sau đó lại từ sau lưng cậu ấy thọc một đao, cái này gọi là g.i.ế.c người trên tinh thần."
Lương Phương:…… Cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại giống như không có cách nào phản bác.
"Được rồi, lần sau chú ý chút." Chỉ số thông minh của Lương Phương giống như có hơi chút thấp, lý do thái quá như vậy lại có thể tin được.
"Được." Tô Vi ngoan ngoãn gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận