Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 426


Trong ngục, chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ đang dụng hình với Lương Sư Thấu.
Lương Sư Thấu là kẻ không có cốt khí, hình cụ còn chưa có chạm đến người, hắn đã cung khai hết.
Lục Nhưỡng ngồi ở trên ghế thái sư, ghét bỏ ngục đầy mùi máu, cũng không ở lâu, chỉ để lại Lương Minh, công đạo Lương Sư Thấu mang danh sách lại đây.
Trên xe ngựa, Lục Nhưỡng nhìn danh sách Lương Minh đặt ở trước mặt chính mình.
Tầm mắt dừng ở trên cái tên thứ nhất: Tô Vi.
"Trước bắt những người khác." Dừng một chút, Lục Nhưỡng hỏi, "Nàng đang làm gì?"
Bởi vì Thái Tử điện hạ đối với nữ nhân này vô cùng chú ý, cho nên ám vệ cách mỗi một đoạn thời gian liền sẽ gửi bồ câu đưa tin lại đây.
Lương Minh vừa mới xem qua, hắn nói: "Đắp người tuyết."
-
Lục Nhưỡng trở lại, trong viện đã có một loạt người tuyết.
Tô Vi vẫn còn hứng thú bừng bừng làm một người tuyết khác, hồn nhiên không biết chính mình đã chơi hai giờ.
Cẩm Y Vệ đang chờ ở cửa sân, tuy rằng Cẩm Y Vệ đều là người một nhà, nhưng bọn họ biết rõ tính tình của Thái Tử điện hạ ( thói ở sạch ), bởi vậy, không có Thái Tử điện hạ phân phó, bọn họ không dám tùy ý tiến vào.
"Vào đi." Thái Tử điện hạ lên tiếng.
Nhóm Cẩm Y Vệ hông đeo đao lập tức vọt vào trong viện.
Tô Vi:???
Tô Vi ngồi xổm ở nơi đó, nhìn Cẩm Y Vệ đột nhiên vọt vào tới, trong tay cô vẫn còn đang cầm một cái đầu người tuyết chưa có lắp lên.
Phía sau Cẩm Y Vệ có một hình bóng quen thuộc đi lên.
Lục Nhưỡng đi đến trước mặt cô, một chân dẫm hỏng hai người tuyết của cô.
Tô Vi ngẩng đầu, đối thượng với ánh mắt cười như không cười của đại ma vương.
"Hôm nay ta đi nhà ngục một chuyến, nói là bắt được gian tặc Đại Hưng, là một người tên Lương Sư Thấu."
Ngươi nhìn xem, lạc vào trong tay đại ma vương, lạnh c.h.ế.t thấu đi.
Nam nhân ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm biểu tình của Tô Vi, ở phía sau hắn, một thích khách khác lần trước biểu diễn múa kiếm cũng bị nắm ra tới.
Thích khách này vẫn luôn rất an phận, đại khái là nhìn thấy một người kia c.h.ế.t quá thảm, sợ hãi, cả ngày tránh ở trong phòng, giống như con chim cút.
Hiện tại đột nhiên bị Cẩm Y Vệ nói ra, mặt đều dọa trắng.
Trong viện đều là người của Lục Nhưỡng, ngoại trừ thích khách này, còn có Hồng Hạnh và cô.
Thích khách bị xách đi, chỉ còn dư lại cô và Hồng Hạnh.
Đại ma vương tri kỷ dò hỏi, "Vi Vi, ngươi có cái gì muốn nói không?"
Gió thực lãnh, Tô Vi sau đó mới cảm thấy gò má của chính mình bị gió thổi thật sự lạnh.
Cô nuốt nuốt nước miếng, "Trưa hôm nay……ăn cái gì?"!
Bữa trưa hôm nay ăn bào ngư, đậu đầu xuân ( nướng chim cút ), cá bạc, cải ngồng, đậu phụ.
"Ăn ngon không?"
"Ăn ngon."
Đại ma vương một tay chống cằm ngồi ở đối diện Tô Vi, nhìn cô cầm chiếc đũa trên dưới tung bay.
Tô Vi ăn còn tính không tồi, quan trọng nhất chính là ăn thật sự ngon, làm người nhìn vô cùng có cảm giác muốn ăn.
Sao ngươi nuốt trôi được?
Lương Minh đứng ở phía sau Lục Nhưỡng, trên khuôn mặt trắng nõn thanh tú toát ra những lời này.
Hắn đã thấy được danh sách, người thứ nhất trong danh sách chính là cô.
"Nhìn một lúc ta cũng muốn ăn." Đại ma vương chậm rì rì nói xong câu đó, liền cũng dùng một ít cơm canh.
Không nhiều lắm, cũng đủ bảo trì sinh mệnh.
Tô Vi lại ở trên mặt quản gia Lương Minh thấy được khiếp sợ: chủ tử có thói ở sạch lại có thể sẽ cùng người khác ăn cơm!
-
Một chuyến hôm nay, xác thật đã dọa tới Tô Vi.
Cẩm Y Vệ bên hông đeo đao, thời điểm tiến vào Tô Vi thậm chí còn có thể ngửi được mùi m.á.u trên người bọn họ.
Chạy nhanh ăn chút điểm tâm áp áp kinh sợ.
"Tô Vi." m thanh sâu kín của Hồng Hạnh vang lên ở bên tai cô.
Tô Vi cầm bánh hạt dẻ trong tay, nghiêng đầu xem cô.
Hồng Hạnh sinh thật sự không tồi.
"Ngươi còn nhớ rõ ta không?"
Tô Vi:???
Bạn cần đăng nhập để bình luận