Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 430


Lục Nhưỡng híp nửa mắt, một tay chống huyệt thái dương, dựa vào trên ghế thái sư.
Lương Minh đưa thái y đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Tô Vi và Lục Nhưỡng.
Cô gái nhỏ nóng đến gò má đỏ hồng, lông mi run run.
Mùi trong phòng đã tan đi, cửa sổ mở một nửa.
Lương Minh đưa thái y xong trở về, nhìn thấy Lục Nhưỡng còn ngồi ở trên ghế thái sư.
Nam nhân đứng dậy, Lương Minh tiến lên hầu hạ.
Lục Nhưỡng sửa sang lại vạt áo một chút, rũ mắt nhìn về phía chiếc khăn trên trán Tô Vi, mày nhăn chặt.
Lương Minh là một nô tài vô cùng cẩn thận, lập tức liền tiến lên thế Tô Vi đổi khăn, Thái Tử điện hạ đã nhanh hơn hắn một bước, cầm chiếc khăn kia lên ném vào trong chậu, sau đó nói: "Chọn một nha hoàn lại đây."
-
Tô Vi tỉnh dậy, trời đã sáng.
Thân thể của cô thực nặng, hoàn toàn chính là bệnh trạng phát sốt.
Cái mũi bị nghẹt, đôi mắt rất đau, đầu cũng đau. Cô ho nhẹ một tiếng, lập tức liền có người nâng đầu cô lên, đút cho cô một ngụm nước.
Uống ngon, còn muốn uống tiếp.
Lại một chén nước được đút vào trong miệng cô, Tô Vi uống xong, tiếp tục nằm trở về ngủ.
Cứ như vậy mơ mơ màng màng lại ngủ một ngày, trong lúc đó cô được đút dược hai lần, hương vị thực ghê tởm, cô không nghĩ uống, bị người ngạnh bóp mũi rót đi vào, tưởng nôn, lại bị người lập tức nhét cho miếng táo ngọt thanh, ngăn chặn sợi cay đắng kia.
Sắc trời lại tối sầm, Tô Vi mở mắt ra, thấy được Lục Nhưỡng ngồi ở trên ghế thái sư.
Không thể nào? Chẳng lẽ là đại ma vương vẫn luôn chiếu cố cô?
"Điện hạ, cô nương đã tỉnh." Một đạo âm thanh xa lạ vang lên ở bên tai Tô Vi, cô nghiêng đầu, thấy được cung nữ đứng ở một bên.
Thoạt nhìn tầm 30 tuổi, trong tay còn bưng chén thuốc, nhìn thấy cô tỉnh, liền lộ ra một nụ cười ôn hòa, sau đó tiến lên nắm mũi cô, thuần thục rót dược đi vào cho cô, lại nhét vào miệng cô một miếng táo.
Tô Vi:……
"Khá hơn chút nào không?" Thái Tử điện hạ nói: "Vì ngươi, bổn cung đã phải mệt nhọc hai ngày."
Cảm ơn ngươi, ân nhân, một đầu ngón tay cũng chưa động.
"Khá hơn nhiều, đa tạ điện hạ." Tô Vi nỗ lực ngồi dậy, "Muốn ăn cơm."
"Thái y nói, nàng cần nhịn ăn."
Cần nhịn ăn? Cô sinh bệnh không nên bổ sung dinh dưỡng sao?
A đúng rồi, cô giống như ở trong sách trung y gặp qua loại cách nói này, vì tăng cường lực miễn dịch chống cự ma bệnh, phàm là có tật xấu gì, trung y cổ đại đều kiến nghị người bệnh kiêng ăn, cũng chính là liệu pháp đói khát trong truyền thuyết.
Tô Vi đói bụng một ngày một đêm bước chân phù phiếm rời giường đi vệ sinh.
Đi vệ sinh xong, cô lại bò trở lại trên giường, "Hồng Nhi……"
Nha hoàn mới của Tô Vi tên Hồng Nhi.
"Cô nương, cô nương có chuyện gì sao?"
"Muốn ăn cơm."
"Thân mình của cô nương còn chưa có nhanh nhẹn."
Không được ăn cơm, chỉ có thể uống nước cho đỡ đói.
Tô Vi nằm nghiêng trên trường kỷ uống nước, xuyên thấu qua khe hở cửa sổ, nhìn thấy trong sân, Lục Nhưỡng đang ngồi ở bàn đá ăn cơm.
Tuyết vừa mới ngừng, tích một tầng thật dày, nam nhân ngồi ở bên trong tuyết trắng hồng mai ăn chậm chạp.
Khung cảnh đẹp như tranh cổ, tầm mắt Tô Vi lại không ở trên người vị soái ca này.
Ngươi đang ăn cái gì ngon vậy?
Hồng Nhi không ở, Tô Vi tùy ý khoác chiếc áo liền chạy ra.
Cô hiện tại vô cùng hoài nghi Lục Nhưỡng có ý định làm cô c.h.ế.t đói.
Bàn tay Lục Nhưỡng bưng chén rượu khựng lại, "Khỏe rồi sao?"
"Khoẻ." Có thể ăn cơm.
"Nghe nói Vi Vi giỏi nhất là múa kiếm, hay biểu diễn một đoạn cho ta đi."
Tô Vi:……
"Kỳ thật, ta còn có một tài nghệ khác."
"Sao?"
"Lui trống lớn."
Nam nhân biểu tình cổ quái, Tô Vi đánh lui trống lớn rời khỏi tràng.
-
Đại khái là buổi tối khoảng 7 giờ, Tô Vi đói bụng hai ngày rốt cuộc cũng được ăn một bữa cháo.
Chẳng lẽ là tài nghệ lui trống lớn của cô có tác dụng? Mặc kệ, ăn trước đã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận