Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 296


Tô Vi nhìn chằm chằm dược an ủi, nếu dược an ủi này đối với Lục Nhưỡng hữu dụng, như vậy cô chẳng phải là sẽ được giải phóng sao?
Tô Vi vui sướng trong chốc lát, sau đó lại lâm vào bên trong một trận cảm xúc cổ quái.
Kia không phải đánh vỡ nguyên tắc lính gác tất xứng với dẫn đường sao?
Vậy cô ở trước mặt Lục Nhưỡng không phải thật là phế vật sao?
Không bằng……
“Anh, anh có mệt hay không? Uống nước đi?” Tô Vi ân cần đưa một chai nước cho Thẩm Lưu Phong.
Chuyện đổi anh trai này, cô cảm thấy có thể.
Thẩm Lưu Phong cười cự tuyệt nói: “Không cần, anh còn muốn đi trường học nhìn Tường Tường, chỉ đưa hai người đến nơi này.”
Tô Vi cùng Lục Nhưỡng xuống xe, ở cửa tứ hợp viện.
Sau đó Tô Vi liền nhìn thấy Lục Nhưỡng giơ tay, tiêm dược an ủi vào trong thân thể chính mình.
Dược an ủi thật sự có hiệu quả.
Võng tinh thần lực khổng lồ màu đỏ nháy mắt b.ắ.n ra, bao vây cả tòa tứ hợp viện.
Lục Nhưỡng đây là muốn……làm gì?
-
Trần Quyên gần đây đang vội sự tình từ đường.
Nghe nói trùng kiến phí không ít công phu, mỗi một bước đều yêu cầu đã tốt còn tốt hơn.
Làm lĩnh chủ phu nhân, Trần Quyên có thể tập kết tài nguyên lớn nhất, từ đường vốn dĩ không lớn, hơn nữa có Trần Quyên thúc giục, bởi vậy, một tuần sau, Trần Quyên đã mang theo bài vị các tổ tông đi vào.
Vào ban đêm, Tô Vi đang ngủ ngon lành, cô lại mơ thấy khoai nướng.
Ủa? Không phải nằm mơ sao?
Tô Vi mở mắt ra, thấy được khoai nướng trước mặt.
Lục Nhưỡng là một người kén ăn, luôn luôn không thích ăn khoai lang đỏ.
Nhưng hôm nay, hắn lại có thể cầm d.a.o nĩa ngồi trên ban công, một bên ngắm trăng một bên ăn khoai lang đỏ.
Không phải, nhà ai ngắm trăng ăn khoai lang đỏ chứ? Còn cầm đao xoa? Không cầm muỗng đào ăn khoai nướng là không có linh hồn!
Tô Vi đi qua, đẩy cửa ban công, phẫn nộ nhìn về phía Lục Nhưỡng.
Ăn mảnh!
“Lại đây.”
A, còn có phần cho cô kìa.
“Cảm ơn anh.”
“Kêu tên của anh.”
“Lục Nhưỡng?”
“Lại kêu một lần nữa.”
“Lục Nhưỡng.”
Tật xấu quái gì vậy?
“Tô Vi.”
“A?”
“Mẹ thường gọi em như thế nào?”
“Gọi em là Vi Vi.”
Tô Vi buột miệng thốt ra, sau đó dừng lại.
Thôi được, cô vẫn luôn cảm thấy người thông minh như Lục Nhưỡng, có lẽ đã sớm biết thân phận của cô, chỉ là vẫn luôn tồn tâm may mắn, cảm thấy chính mình sắm vai hẳn là vẫn…… có hơi chút mê hoặc đi?
Lâm vào mạt thế, đạo đức tan vỡ, nơi nơi đều là Trùng tộc khủng bố.
Em gái đáng thương bởi vì quá mức sợ hãi, cho nên không cẩn thận thay đổi tính tình.
Thay đổi tính tình thật sự là có hơi chút khó diễn.
Tô Vi gặm một ngụm khoai lang đỏ, không nói chuyện.
Cô nhìn chằm chằm bộ dáng Lục Nhưỡng tay cầm d.a.o nĩa ăn khoai lang đỏ, muốn mang thêm cho anh một ly sữa đậu hay không?
Sau đó Tô Vi liền thấy Lục Nhưỡng đứng dậy, đi làm một ly cà phê cho chính mình.
Tô Vi:……
Tô Vi cúi đầu nhìn thoáng qua ly sữa bò nóng trước mặt chính mình, lại nhìn cà phê trong tay Lục Nhưỡng.
Thôi được.
Cà phê rất thơm, sữa bò thực thuần thiên nhiên.
Ánh trăng thực đẹp, khoai lang đỏ thực ngọt.
Hỏa thế thực vượng, Trần Quyên khóc thật sự lảnh lót.
Âm thanh kêu khóc đ.â.m thủng bầu trời đêm.
Đã phát sinh chuyện gì?
Chờ một chút, khoai nướng?
Từ đường mới kiến tạo xong?
Không phải chứ? Ngài lại đi đốt từ đường nhà người ta để nướng khoai sao?
Tuy rằng người mẹ đã khuất của tôi có quan hệ không tồi với Diêm Vương, nhưng ngài có quan hệ cũng không thể dùng như vậy nha!
“Có rảnh chúng ta đi thắp hương cho mẹ em đi? Lại đốt thêm chút tiền giấy.”
“Hả?” Lục Nhưỡng nhẹ nhấp một ngụm cà phê, tư thái ưu nhã.
“Mẹ giúp chúng ta tích trữ vàng.”
Tô Vi nói xong, thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi chính mình.
Không đúng, mẹ cô từ khi nào lại biến thành mẹ Lục Nhưỡng?
Đại ma vương quay đầu, cười như không cười mà nhìn cô.
Tô Vi cúi đầu, gặm khoai lang đỏ, ngay cả cái muỗng cũng quên mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận