Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 291


Tô Vi ngửa đầu xem bầu trời.
Sau đó cúi đầu nhìn về phía t.h.u.ố.c lá trong tay chính mình.
Thử xem?
Tô Vi hứng thú bừng bừng ngậm t.h.u.ố.c lá vào trong miệng, học bộ dáng Lục Nhưỡng, dùng mí mắt xem người.
Ngay sau đó, cửa phòng học bị mở ra, giáo viên ban đầu còn muốn cho Tô Vi tiến vào, nhìn thấy bộ dáng Tô Vi.
“Phanh” một tiếng, cửa phòng học lại bị cô đóng lại.
Tô Vi:……thưa cô, cô nghe em giải thích.
Đều tại anh, đều tại anh!
Nam nhân ngồi trong phòng học, một tay chống hàm dưới, quay đầu nhìn về phía Tô Vi ngoài cửa sổ kính.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên nhếch miệng cười cười.
Cười cái gì? Có cái gì buồn cười?
-
Giữa trưa, rốt cuộc cũng tới thời khắc ăn cơm mà Tô Vi chờ đợi đã lâu.
Tô Vi cầm lấy đĩa, gắp thịt kho tàu, sườn lợn chua ngọt, cá chưng, cuối cùng thêm một chút cải thìa.
Đi vào vị trí thực đường, Tô Vi nhìn Thẩm Tường Tường ăn không nhiều lắm.
“Thể chất tôi dễ béo.” Thẩm Tường Tường nhỏ giọng nói: “Ăn nhiều một chút liền béo.”
Nha.
“May mắn tôi không phải.”
Thẩm Tường Tường:……
Thẩm Tường Tường mỉm cười nói: “Tin hay không tôi đập đĩa cơm này lên đầu cô?”
Tô Vi:……
Bởi vì Thẩm Tường Tường và Tô Vi tuổi xấp xỉ nhau, cho nên hai người ở chung còn xem như hài hòa.
Thẩm Tường Tường bề ngoài nhu nhu nhuyễn nhuyễn, nhưng nội tâm thật ra có hơi chút hung hãn.
Thẩm Tường Tường là học sinh nội trú, thứ hai đến thứ sáu ở tại trong trường học, cuối tuần mới về nhà.
Trong trường học, các nữ sinh đều sẽ tụ tập ở bên nhau theo nhóm, chỉ có Thẩm Tường Tường một mình.
Nguyên nhân là, Thẩm Tường Tường chỉ là một người bình thường.
Người trong học viện đều là lính gác hoặc dẫn đường, Thẩm Tường Tường tuy rằng nghe nói lần trước thi đứng thứ nhất, nhưng kỳ thật, cô lại là một người thường.
“Tôi….tôi không phải lính gác cũng không phải dẫn đường. Ban đầu, tôi cũng không muốn vào trường học này, là mẹ đột nhiên đưa tôi vào.”
Nghe nói cũng chính là khoảng thời gian trước, cũng chỉ hơn một tháng trước đi.
Thẩm Tường Tường đột nhiên bị Trần Quyên đưa đến trường học này.
Đối lập với Thẩm Lưu Phong thân là lính gác uy nghiêm, Thẩm Tường Tường là người thường ở Thẩm gia vẫn luôn là sự tồn tại trong suốt.
Thậm chí có đôi khi ngay cả người hầu cũng khinh thường cô.
Chỉ có Thẩm Lưu Phong đối với cô thực quan tâm.
“Tôi nghe nói, tôi là được nhận nuôi trở về.”
Trước mạt thế, Thẩm Tường Tường đã được Trần Quyên nhận nuôi.
Ban đầu, Trần Quyên đối với Thẩm Tường Tường thực tốt, nhưng không bao lâu, Trần Quyên liền mất đi hứng thú với cô.
Cuộc sống của Thẩm Tường Tường ở trong nhà không quá tốt, ngoại trừ Thẩm Lưu Phong, thái độ của mọi người đối với cô đều thực lãnh đạm.
Có đôi khi cô thậm chí còn muốn đi phòng bếp hỗ trợ nấu cơm, đi phòng giặt hỗ trợ giặt quần áo.
Nhưng Thẩm Tường Tường đã thực thỏa mãn, cô có thể được đưa ra khỏi cô nhi viện, lưu tại Thẩm gia, sống đến bây giờ, đã tính là vận khí thực tốt.
Cô nhi sao.
Tô Vi trong hoảng hốt tựa hồ bắt được một chút cái gì, nhưng lại không có bắt được.
Ngồi ở bên người Tô Vi, khóe môi Lục Nhưỡng lại gợi lên một nụ cười châm chọc.
Tô Vi nhớ rõ, lần nam nhân cười như vậy, chính là đi đốt từ đường nhà người khác.
Đại ma vương cười, sinh tử của đám vai ác khó liệu.
Buổi chiều có tiết nấu ăn.
Đây là môn học Thẩm Tường Tường thích nhất.
“Chỉ có khi nấu ăn, tôi mới cảm giác được tâm linh bình tĩnh.” Nói tới đây, Thẩm Tường Tường ngượng ngùng cúi đầu.
Thẩm Tường Tường muốn làm một vị đầu bếp, đem đồ ăn ngon đến cho mọi người.
Mộng tưởng vĩ đại cỡ nào.
Tô Vi cúi đầu, nhìn thấy đống đồ vật không rõ là cái gì do Thẩm Tường Tường làm ra kia, nuốt trở về ca ngợi của chính mình.
“Hay cô đổi sang mộng tưởng khác đi?”
Thẩm Tường Tường:……
Thẩm Tường Tường tức giận, cự tuyệt nói chuyện cùng Tô Vi, thậm chí ngay cả đi WC cũng không có rủ cô.
Tô Vi mở sách dạy nấu ăn trước mặt ra, đúng lúc nhìn thấy giáo trình cán bột.
Thoạt nhìn đơn giản như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận