Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 121


Doãn Tĩnh gật đầu nói: “Không xem, Tiểu Tễ đối với phương diện này tương đối hiểu biết.”
Hoa Tễ đứng cách Doãn Tĩnh xa nhất, nghe được cô nói, hừ cũng không hừ một tiếng.
Trần Thật Tắc từ trong ba lô móc ra một bức vẽ, ở mặt trên vẽ bộ dáng của con Trùng tộc kia.
Trần Thật Tắc có hơi chút bản lĩnh hội họa, Trùng tộc được vẽ ra quả thực giống như đúc trong tưởng tượng của Tô Vi.
“Vẽ không tồi.” Hoa Tễ vẫn luôn xụ mặt khó được khích lệ một câu. Sau đó nâng cổ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, “Vào đi thôi.”
“Tốt.” Doãn Tĩnh gật đầu phụ họa.
Trần Thật Tắc chạy nhanh đem những việc cần chú ý nói cho mọi người, “Nó thích nhất là lửa, nhìn thấy ánh lửa liền hưng phấn, mọi người đem những thứ có ánh lửa trên người đều ném xuống đi.”
Doãn Tĩnh dẫn đầu lấy bật lửa trên người xuống ném vào trên vị trí điều khiển.
Hoa Tễ nhìn thấy bật lửa của Doãn Tĩnh, híp mắt nói: “Chị không phải nói là cai thuốc sao?”
Trên mặt Doãn Tĩnh lộ ra thần sắc xấu hổ, “Ngẫu nhiên hút một điếu.”
Hoa Tễ hừ lạnh một tiếng, “A.”
Doãn Tĩnh càng cúi thấp đầu hơn.
Trông giống như cô vợ nhỏ bị giáo huấn.
Tô Vi hướng trong túi bên trái đào đào, một gói kẹo.
Hướng trong túi bên phải đào đào, một gói kẹo.
Không có.
Cô chuyển tầm mắt về phía Lục Nhưỡng.
Dọc theo đường đi, Lục Nhưỡng cũng chưa nói gì, có thể là đêm qua làm hắn thập phần thoả mãn, ngay cả buổi sáng rời giường cũng ôn hòa hơn không ít, chỉ dẫm bạch xà ba lần mà thôi.
Doãn Tĩnh và Hoa Tễ lấy hết đồ có ánh lửa trên người xuống.
Trần Thật Tắc chuyển ánh mắt về phía Lục Nhưỡng.
Lục Nhưỡng nói: “Tôi không có mang.”
Trần Thật Tắc nói: “Tôi kiểm tra một chút đi, sợ anh quên mất.”
Lục Nhưỡng từ trước đến nay không thích người khác chạm vào hắn, hai người giằng co không có động, vẫn là Lục Nhưỡng đột nhiên cười nhạo một tiếng, sau đó giơ tay đem một cái bật lửa trong túi ném cho Trần Thật Tắc.
Hết thảy chuẩn bị xong, mọi người tiến vào động trùng.
Bởi vì Trần Thật Tắc nói, bên trong động trùng con này có một cái võng tinh thần lực, sẽ làm lính gác tiến vào bên trong sinh ra hiện tượng tinh thần lực hỗn loạn, cho nên cần dẫn đường cùng tiến vào.
Đương nhiên, dẫn đường không cần vẫn luôn theo tới cuối cùng.
Bởi vì dẫn đường không có sức chiến đấu, nếu vẫn luôn theo tới tận cùng bên trong, lính gác còn phải phụ trách bảo hộ dẫn đường, không có cách nào toàn lực công kích Trùng tộc, đến lúc đó ngược lại mất nhiều hơn được.
Hoa Tễ là dẫn đường cấp SS.
Hắn và Trần Thật Tắc dắt tay, đem ánh mắt nhìn về phía Doãn Tĩnh.
Doãn Tĩnh ho nhẹ một tiếng, “Cái kia, Vi Vi, tôi đi cùng cô nhé?”
Tô Vi gật đầu, “Được.”
Ngay sau đó, Hoa Tễ liền đem ánh mắt nhìn về phía về phía Tô Vi, “Cô là cấp bậc bao nhiêu?”
Tô Vi: “……S-.”
Hoa Tễ nhíu mày, nhìn về phía Doãn Tĩnh, “Chị thì sao?”
“SS.”
Hoa Tễ càng nhăn mày chặt hơn, hắn vươn tay tới Doãn Tĩnh, “Nắm.”
Doãn Tĩnh thong thả giơ tay, giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay Hoa Tễ, sau đó thong thả đi đến, cùng hắn dắt tay.
Tay Doãn Tĩnh bên trong thô ráp mang theo vết chai dày rõ ràng, tay Hoa Tễ lại sạch sẽ tinh tế hơn nhiều, nhưng tay hai người đều thập phần thon dài xinh đẹp.
Trong lúc dắt tay đi tới, Doãn Tĩnh ở khi đi ngang qua Tô Vi, lại nhét vào trong túi cô một gói kẹo.
Tô Vi:…… Đủ rồi, đủ rồi, ăn không vô!
-
Doãn Tĩnh và Trần Thật Tắc, còn có Hoa Tễ đi trước.
Tô Vi và Lục Nhưỡng nắm tay đi ở đằng sau.
Trong sơn động thực tối, chỉ có thể tạm thời dùng di động chiếu sáng.
“Ánh sáng của di động không có việc gì, lửa thì không được.” Trần Thật Tắc một bên giải thích, một bên mang theo bọn họ xuyên qua ở bên trong sơn động.
Trong sơn động có rất nhiều ngã rẽ, Trần Thật Tắc lại có thể nhớ rõ từng cái một.
Đột nhiên, Lục Nhưỡng hỏi một câu, “Anh mới tới có một lần đã quen thuộc như vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận