Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 999: Di Lặc Cõng Nồi.



Một tiếng gào to này, hoàn toàn vượt quá ngoài ý liệu Quan Âm, để cho nàng nhất thời mộng, không biết làm sao.

Trước đó chính mình dùng tơ hồng, cột rất nhiều người, cho dù lúc ấy là Tôn Ngộ Không, cũng không thể phát hiện chính mình tồn tại.

Thế nhưng, hiện tại dùng tơ hồng này đến cột Trư Bát Giới? Thế mà bị phát hiện rồi?

Cái này sao có thể?

Cho nên nói, hiện tại tu vi Trư Bát Giới, trở nên phi thường cao thâm, lại có thể phát giác được ta trong bóng tối đang dắt tơ hồng sao?

Trong lòng mặc dù kinh, thế nhưng, Quan Âm rất nhanh kịp phản ứng, minh bạch xảy ra chuyện gì.

Chính mình xem thường Trư Bát Giới sao?

Ngắn ngủi thời gian mấy năm, hiện tại Trư Bát Giới lúc này không giống ngày xưa sao?

- Rốt cuộc là ai? Không cần trốn trốn tránh tránh, ra đi!

Một tay níu lấy một đầu tơ hồng, Trư Bát Giới mở miệng quát.

Khi nói chuyện, tay vừa nhấc, Thượng Bảo Thấm Kim Bá xuất hiện tại trong tay Trư Bát Giới, ánh mắt liếc nhìn bốn phía.

Tự nhiên, theo Trư Bát Giới gào to tiếng này, lúc đầu Bạch Thử Tinh ở bên cạnh giặt quần áo, cũng đứng lên, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía.

- Bị phát hiện, cứ như vậy lặng yên vô tức ly khai sao? Hay là ra hiện thân?

Suy nghĩ một phen xong, Quan Âm cảm thấy không cần thiết hiện thân.

Lấy thực lực Trư Bát Giới hiện tại, chính mình có lẽ có thể đánh bại hắn, thế nhưng, muốn tru sát hắn, đã không dễ dàng như trước nữa.

Đã như vậy, như thế hiện thân cũng không có cái gì cần thiết.

Lại nói, chính mình âm thầm ra tay, bị Trư Bát Giới phát hiện, đây vốn chính là sự tình có chút mất mặt a.

Đã là như thế, vậy dĩ nhiên là không cần thiết hiện thân.

Cuối cùng, cũng là một điểm chính yếu nhất, gặp Trư Bát Giới xong, chính mình cũng không biết nên nói cái gì, đơn thuần đặt xuống một câu ngoan thoại mà thôi sao?

Sau khi Quan Âm suy nghĩ một chút, lặng yên vô tức trong bóng tối rời đi.

Đối với Quan Âm mà nói, sự tình hôm nay, chính mình âm thầm ra tay lại bị phát hiện, cái này thật là sự tình Quan Âm không nghĩ tới.

Thế nhưng, thực sự chính vì vậy, trong lòng Quan Âm cảm nhận được gần đây Trư Bát Giới trưởng thành.

Nàng cũng minh bạch, mình không thể lại dựa tâm tư theo trước kia đến đo lường thực lực Trư Bát Giới.

Sau này, chính mình phải coi Trư Bát Giới là đối thủ ngang nhau để đối đãi.

- Khó có thể tin a!

Nghĩ đến sau này mình phải lấy thân phận ngang nhau đối đãi Trư Bát Giới, trong lòng Quan Âm cảm thấy khó có thể tin.

Đúng, môn hạ Thánh Nhân, chính mình là đệ tử đời hai, đệ tử thân truyền tọa hạ Thánh Nhân.

Mà Trư Bát Giới thì sao? Xem như đệ tử đời ba, là đệ tử của đệ tử của Thánh Nhân...

Nhưng bây giờ, chính mình thế mà phải coi Trư Bát Giới là đối thủ ngang chính mình đến đối đãi.

Là thực lực mình quá yếu? Hay là nói, thực lực Trư Bát Giới quá cường đại?

...

Không nói đến tâm tư Quan Âm bên này, là dạng gì, Trư Bát Giới một tay dắt lấy một đầu tơ hồng, cảnh giác bốn phía.

Thế nhưng, chờ hồi lâu sau, cũng không có người nhảy ra, điều này làm cho lông mày Trư Bát Giới hơi nhíu.

Tốt a, xem ra, là người trong bóng tối đánh lén mình ý thức được sự tình đánh lén bị khám phá xong, đã chuyển thân ly khai sao?

- Nhị sư huynh, có chuyện gì?

Bạch Thử Tinh tự nhiên cái gì cũng không có cảm giác đến, đứng tại bên cạnh Trư Bát Giới, mở miệng hỏi.

- Có người trong bóng tối, hình như đánh lén chúng ta, bị lão Trư ta phát hiện, bất quá, xem ra đối phương ý thức được mình bị phát hiện, cho nên, đã ly khai!

Nghe Bạch Thử Tinh nói, Trư Bát Giới mở miệng hồi đáp.

Khi nói chuyện, tay co lại, một tay nắm lấy tơ hồng, mặt đầu khác đang bó trên người Bạch Thử Tinh bên kia, tự động buông lỏng ra.

Tiếp đó Trư Bát Giới cuốn một sợi tơ hồng này lại, đặt ở trong tay.

- Đây là, tơ hồng của Nguyệt Lão? Có người muốn dùng tơ hồng kết nối ta cùng Bạch Thử Tinh sư muội sao?

Trư Bát Giới đương nhiên nhận được tơ hồng trong tay chính mình là bảo vật gì, miệng thấp giọng lẩm bẩm.

Đồng thời, vào lúc này trong lòng Trư Bát Giới, cũng có chút hối hận.

Nếu như sớm biết rõ kẻ tập kích, là vì dùng tơ hồng trói chính mình cùng Bạch Thử Tinh sư muội, chính mình có nên làm bộ không biết hay không? Tùy ý đối phương thành công?

Lúc đầu, còn cảm thấy người trong bóng tối đánh lén mình, là ôm ác ý.

Thế nhưng, nhìn xem tơ hồng trong tay chính mình, Trư Bát Giới lại cảm thấy đối phương có lẽ là người tốt. Đến cùng là ai? Trong bóng tối trợ giúp lão Trư ta? Đây thật là người tốt a!

- Nhị sư huynh, ngươi nói là, đây chính là tơ hồng của Nguyệt Lão sao?

Nghe Trư Bát Giới nói, Bạch Thử Tinh trừng lớn hai mắt, giật mình nhìn Trư Bát Giới hỏi.

- Ừ, không sai!

Trư Bát Giới nhẹ gật đầu nói.

Lại có thế có người, phải dùng Nguyệt Lão tơ hồng, trói chính mình cùng Trư Bát Giới Nhị sư huynh?

Rốt cuộc là ai?

- Nhị sư huynh, cái tơ hồng này, ngươi có thể đưa cho ta hay không?

Chỉ là, mặc dù kinh hãi trong bóng tối có người làm chuyện này, nhưng biết rõ chân diện mục một đoàn tơ hồng trong tay Trư Bát Giới xong, ánh mắt Bạch Thử Tinh, lại trở nên lửa nóng.

- A? Cái này... Nghe Bạch Thử Tinh thế mà hỏi mình một sợi tơ hồng chán ghét này, trên mặt Trư Bát Giới, lộ ra thần sắc khó khăn.

Một sợi tơ hồng này, chính Trư Bát Giới cũng muốn chộp trong tay.

Sau này coi trọng ai, vụng trộm cầm tơ hồng bó lại, chẳng phải là đắc ý sao?

- Nhị sư huynh, hẳn là, một sợi tơ hồng này, ngươi không nỡ cho ta sao?

Xem trên mặt Trư Bát Giới có chút thần sắc chần chờ, hình như không muốn, Bạch Thử Tinh một bộ phi thường thất vọng, cúi đầu nói.

- Đâu có đâu có, làm sao lại thế? Bất quá là một sợi tơ hồng mà thôi, ta cũng sẽ không nhỏ mọn như vậy!

Mắt thấy Bạch Thử Tinh bộ dáng này, Trư Bát Giới nào còn có thể cự tuyệt được? Lập tức lắc đầu nói.

Khi nói chuyện, Trư Bát Giới đưa một sợi tơ hồng trong tay, đến trước mặt Bạch Thử Tinh.

- Đa tạ Nhị sư huynh, ta sớm biết rõ Nhị sư huynh đối với ta tốt nhất!

Bạch Thử Tinh đắc ý đưa tay, nhận lấy tơ hồng Trư Bát Giới đưa tới, vô cùng cao hứng nói.

- Chỉ cần Bạch Thử Tinh sư muội ngươi ưa thích liền tốt!

Hoàn toàn là bộ dáng con chó liếm, nhìn bộ dáng Bạch Thử Tinh cao hứng, Trư Bát Giới nhất thời cảm thấy, chính mình đưa tơ hồng cho nàng, là đáng giá.

Xong, Bạch Thử Tinh tiếp tục tại bờ sông giặt quần áo, Trư Bát Giới thì tại bên cạnh trông coi.

Mặc dù người trong bóng tối đánh lén hẳn đã đi, thế nhưng, vạn nhất còn chưa đi thì sao?

Chờ Bạch Thử Tinh rửa ráy sạch sẽ tất cả quần áo Giang Lưu thật tốt xong, lúc này Trư Bát Giới cùng Bạch Thử Tinh mới chuyển thân về tới Linh Lung Tiên Phủ.

Một đêm không có xảy ra chuyện gì, ngày thứ hai, Giang Lưu từ bên trong ngồi tu luyện tỉnh lại.

Mở hai mắt ra, rửa mặt một phen, như thường ngày, Bạch Thử Tinh đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng.

Cháo hoa, thức nhắm, bánh bao, bánh tiêu...

Mặc dù không tính là phong phú cỡ nào, thế nhưng, thực sự coi là tinh sảo.

- Sư phụ, chung quanh chúng ta, hình như có người đi theo a!

Thời điểm sư đồ mấy người cùng một chỗ ăn bữa sáng, Trư Bát Giới đột nhiên mở miệng nói.

- Ừm? Có ý tứ gì?

Nghe vậy, Giang Lưu ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trư Bát Giới.

Dưới bàn cơm, Bạch Thử Tinh đưa chân ra, đá đá Trư Bát Giới, ra hiệu hắn đừng nói.

Sự tình tơ hồng tại trong tay chính mình, Bạch Thử Tinh cũng không muốn Giang Lưu biết rõ.

Chỉ là, mặc dù như con chó liếm, đối với Bạch Thử Tinh yêu cầu, tất cả đều tận lực thỏa mãn, thế nhưng, trong chuyện này, Trư Bát Giới cũng không có nghe nàng.

Chỉ nhìn Bạch Thử Tinh liếc mắt xong, chợt, Trư Bát Giới tiếp tục mở miệng.

- Đêm qua, có người vụng trộm động thủ với ta cùng Bạch Thử Tinh sư muội!

Trư Bát Giới mở miệng nói.

- Ồ? Là ai?

Nghe được lời này, sắc mặt Giang Lưu cũng hơi đổi.

Xem bộ dáng Bạch Thử Tinh cùng Trư Bát Giới, ọ thanh máu HP bên trên đỉnh đầu bọn hcũng không có hạ xuống, hiển nhiên, không có thụ thương, không cần chính mình lo lắng.

Thế nhưng, lại có người vụng trộm xuất thủ với hai người bọn hắn? Điều này làm cho Giang Lưu cảm thấy ngưng trọng.

Đoàn đội tây hành thỉnh kinh, hiện tại có thể nói là hung danh bên ngoài a? Cơ hồ không có người nào dám hạ thủ đối với những người mình a?

- Ta cũng không biết, đối phương chỉ là trong bóng tối dùng một cái tơ hồng Nguyệt Lão, muốn trói lão Trư ta cùng Bạch Thử Tinh sư muội, bị ta khám phá, đối phương cũng không có ý tứ hiện thân!

Trư Bát Giới mở miệng, đem chuyện phát sinh buổi tối ngày hôm qua, đại khái giảng thuật cho Giang Lưu một lần.

- Tơ hồng Nguyệt Lão?

Nghe được Trư Bát Giới nói lời này, lông mày Giang Lưu hơi nhíu.

Đối phương trong bóng tối động thủ, lại dùng tơ hồng Nguyệt Lão sao?

Xem ra, đối phương là không có ý tứ giết người.

Thế nhưng, dùng tơ hồng Nguyệt Lão trói Trư Bát Giới cùng Bạch Thử Tinh, có ý gì?

Là vì tác hợp Trư Bát Giới cùng Bạch Thử Tinh?

Trong lòng Giang Lưu âm thầm suy tư, tác hợp Trư Bát Giới cùng Bạch Thử Tinh xong thì sao? Sẽ có cái gì khác biệt sao?

Hoặc là nói, đối với người nào tới nói, sẽ có lợi nhất?

Suy đi nghĩ lại một phen, trong lòng Giang Lưu, mục tiêu hoài nghi lớn nhất, tự nhiên là Di Lặc Phật.

Thân là người trù thống tây hành thỉnh kinh, mục đích hắn là vì làm ra kiếp nạn cho đoàn đội tây hành.

Cho nên, phàm là có chút việc phát sinh, Giang Lưu phản xạ hoài nghi Di Lặc Phật, cái này tóm lại sẽ không có sai.

Hơn nữa, trong bóng tối xuất thủ đối với đoàn đội tây hành thỉnh kinh, nhưng lại chỉ là dùng tơ hồng mà thôi, cũng không có ý tứ muốn hại tính mệnh người, cái này cũng phù hợp mục đích Di Lặc Phật a?

Chỉ là chế tác kiếp nạn, lại không làm thương hại tính mệnh đoàn đội tây hành thỉnh kinh.

Cho nên nói, Di Lặc Phật chuẩn bị dùng tình kiếp, đến chế tác kiếp nạn sao?

Hoài nghi đây là Di Lặc Phật làm, chân mày Giang Lưu cau lại, bên trong ánh mắt phi thường khó chịu.

Kiếp nạn khác, Giang Lưu đều cảm thấy mình có thể tiếp nhận, thế nhưng, tình kiếp, lại không đồng dạng.

Bị người tùy ý đùa bỡn tình cảm, đây là sự tình Giang Lưu khó tiếp nhận nhất.

Dù sao, thời điểm ban đầu ở Trường An Thành, chính mình thật sự rõ ràng là người bị hại.

...

Đông Thắng Thần Châu, tân Đông Lai Tự.

Di Lặc Phật ngồi ngay ngắn bên trên đài sen, đột nhiên, ngay cả nhảy mũi ba cái.

Sờ sờ lỗ mũi mình, Di Lặc Phật chỉ cảm thấy có chút không thích hợp.

Không lý do gì sao lại nhảy mũi, là xảy ra chuyện gì? Vì cái gì chính mình đột nhiên hắt xì mấy cái rồi?

Nghĩ mãi mà không rõ, cuối cùng Di Lặc Phật lắc đầu, cũng không suy nghĩ nhiều.

Quên đi, đừng nghĩ những thứ này, vẫn phải nên suy nghĩ Kim Tị Bạch Mao Lão Thử Tinh kia làm điểm đột phá, để chế tác kiếp nạn như thế nào đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận