Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1288: Chân thật? Hay là ảo ảnh?

Nghe lời của Giang Lưu không phải muốn tiếp tục so đấu với mình, Mộng Ma thở dài một hơi trong lòng.

Một câu “Đợi đã” vừa rồi của Giang Lưu làm hắn suýt nữa bị dọa đến ngất đi như chim sợ cành cong.

-Công Đức Phật, ý của ngươi là?

Thở phào nhẹ nhõm, đồng thời ánh mắt Mộng Ma nghi ngờ nhìn Giang Lưu.

Đột nhiên vô duyên vô cơ hỏi trong Ma giới còn có cường giả Chuẩn Thánh nào có tu vi tương đương với mình không, trong lòng Mộng Ma có một suy đoán.

-Bần tăng hiếm có dịp đi đến Ma giới này một chuyến, nghe nói trong Ma giới có không ít cường giả ẩn nấp, vì vậy, muốn tìm mấy vị tu vi tương đương ngươi, giao lưu học hỏi lẫn nhau!

Giang Lưu không định che giấu mục đích của mình, câu trả lời này cũng coi như chứng thực suy nghĩ trong lòng của Mộng Ma.

-Quả nhiên…

Nghe Giang Lưu nói, suy đoán trong lòng của Mộng Ma được chứng thực, điều này khiến hắn âm thầm linh hoạt trong lòng.

Nói thật, lấy thực lực Chuẩn Thánh sơ kì của Mộng Ma, người có khúc mắc với hắn ở Ma giới này, đều có tu vi tương đương hắn.

Tồn tại quá mạnh như Vô Thiên Phật Tổ và Chúc Cửu Âm, Mộng Ma đương nhiên không dám chọc đến bọn họ.

-Theo như ta biết, vào thời điểm đại kiếp Long Phượng thời thượng cổ, trong Long tộc, Phượng tộc và Kỳ Lân tộc, mỗi tộc đều có các nhân vật cấp trưởng lão còn sót lại đến ngày hôm nay, bây giờ tu vi của bọn họ đều là Chuẩn Thánh!

Sau khi âm thầm suy nghĩ một lát, Mộng Ma lập tức trả lời.

Ừ, loại chuyện bị đánh, cục diện muốn sống không được, muốn chết cũng không xong không thể để một mình hắn chịu đựng được đâu?

Nếu mấy vị khác có chút khúc mắc với mình có thể cùng nhau chịu đựng, Mộng Ma vẫn rất vui tai vui mắt.

-Ồ? Phải không? Ba tộc Long, Phượng, Kỳ Lân, mỗi tộc đều có cường giả, đều đã đạt tới tu vi Chuẩn Thánh sao?

Nghe lời như vậy, hai mắt Giang Lưu sáng lên, đồng thời không nhịn được nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi liếm môi mình.

Một Mộng Ma đã giúp bản thân thu được 5 tỷ điểm kinh nghiệm, nếu như lại có ba người tu vi không kém Mộng Ma bao nhiêu, vậy chẳng phải mình có thể thu được 20 tỷ điểm kinh nghiệm trong một lần sao?

Chỉ nghĩ thôi mà hắn đã cảm thấy vô cùng kích động rồi!

-Ngươi chỉ rõ cho ta nơi ở của ba vị cường giả bọn họ!

Trong lòng có cảm giác động tâm, Giang Lưu đương nhiên sẽ hỏi thăm kỹ nơi ở của cường giả ba tộc này một phen.

-Công Đức Phật, vị trí của ba vị đó ngay ở những nơi này! Vậy, bây giờ ta có thể đi rồi chứ?

Sau khi phối hợp với Giang Lưu chỉ rõ vị trí của ba vị cường giả Chuẩn Thánh rất nhiệt tình, Mộng Ma tiếp tục hỏi.

-Được rồi, không có chuyện gì, ngươi có thể đi được rồi!

Lặng lẽ nhớ rõ nơi ở của ba vị cường giả trong lòng, Giang Lưu phất tay nói.

Nhận được câu trả lời của Giang Lưu, Mộng Ma âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục xoay người rời đi.

-Này, đợi đã

Nhưng lúc này, Giang Lưu lại đột nhiên gọi.

Muốn khóc, Mộng Ma quay đầu lại, sắc mặt thực sự muốn khóc ra rồi.

-Ta vẫn còn một chuyện muốn hỏi ngươi, ta cam đoan đây là chuyện cuối cùng!

Nhìn dáng vẻ sắp khóc đến nơi của Mộng Ma, Giang Lưu hơi ngượng ngùng nói xin lỗi.

Chỉ cần không tiếp tục tìm mình so đấu nữa, vậy là đủ rồi.

Vì vậy, nghe Giang Lưu nói, Mộng Ma thoáng thở phào một hơi trong lòng, hỏi;

-Công Đức Phật, ngươi lại muốn hỏi gì, hỏi cho xong trong một lần luôn đi, dù sao chỉ cần ta biết, ta nhất định sẽ nói hết!

-Là như vậy, hôm nay bần tăng tới đây, mục đích là vì tìm kiếm Thận yêu trong Vạn Ma Hải, không biết ngươi có biết tung tích của Thận yêu đó không.

Giang Lưu hỏi.

Mục đích chính trong chuyến này của mình là vì tìm kiếm Thận yêu, quét ba vị cường giả cấp Chuẩn Thánh dĩ nhiên quan trọng nhưng vẫn hàng phục Thận yêu trước đã rồi nói sau.

-Thận yêu?

Nghe Giang Lưu hỏi, giọng điệu của Mộng Ma hơi thay đổi.

-Sao vậy? Ngươi biết chút gì sao?

Nghe giọng điệu Mộng Ma không thích hợp lắm, Giang Lưu hỏi.

-Thận yêu đó, được trời ưu ái, sở hữu năng lực Huyễn thuật mạnh nhất thiên hạ, ẩn thân trong Vạn Ma Hải. Huyễn thuật kia thật giả lẫn lộn, cho dù là cường giả cấp Chuẩn Thánh cũng khó mà nhìn thấu…

Sau khi im lặng một lát, Mộng Ma trả lời.

Nói đến đây, Mộng Ma dừng một lát lại nói tiếp:

-Ta chính là ma vật được sinh ra trong giấc mơ, trời sinh có cảm giác rất nhạy bén với Huyễn thuật. Vì vậy, mấy chục năm trước, khi tình cờ đi ngang Vạn Ma Hải, ta từng phát hiện có gì đó khác thường nhưng không tìm hiểu kĩ!

-Chắc hẳn, đó là chỗ ẩn thân của Thận yêu!

-Ồ? Rốt cuộc nơi đó là ở đâu?

Mộng Ma quả nhiên có chút manh mối, hai mắt Giang Lưu sáng lên. Hắn hỏi:

-Từ hướng này, bay khoảng sáu vạn ba ngàn dặm là có thể đến được!

Mộng Ma chỉ phương hướng cho Giang Lưu, nói.

-Được rồi, manh mối này xem như giúp ta một chuyện lớn, đa tạ, đa tạ!

Thuận theo hướng Mộng Ma chỉ, Giang Lưu gật đầu cảm ơn.

-Nếu ngươi thực sự muốn cảm ơn ta, cả đời này đừng xuất hiện trước mặt ta nữa là được rồi!

Nghe Giang Lưu nói lời cảm ơn với mình, Mộng Ma âm thầm phỉ nhổ trong lòng.

Đương nhiên, mấy lời âm thầm phỉ nhổ này, Mộng Ma không nói ra.

-Hả? Tại sao ngươi còn không đi?

Lời đã nói xong, cái gì nên hiểu rõ cũng đều đã hiểu rõ ràng rồi, Giang Lưu nhìn thấy Mộng Ma vẫn chưa rời khỏi, lại còn liếc nhìn mình, kì quái hỏi:

-Vậy, Công Đức Phật, ngươi không muốn hỏi gì nữa phải không?

Mộng Ma nhắc nhở:

-Không, vấn đề muốn hỏi ta đã hỏi hết rồi!

Giang Lưu gật đầu.

-Chắc chắn rồi? Nếu thật sự như vậy, thì ta đi đây?

Mặc dù Giang Lưu nói như vậy, nhưng mấy lần bị hắn gọi lại, Mộng Ma vẫn không yên tâm lắm, tiếp tục hỏi.

-Ta đã nói ngươi có thể đi rồi, mau đi đi!

Sắc mặt Giang Lưu hơi đen lại, dở khóc dở cười.

-Vậy được, vậy ta thật sự đi đây…

Nhìn thấy dáng vẻ của Giang Lưu không giống đang nói đùa, Mộng Ma mới xoay người rời khỏi.

Nhưng lúc hắn rời khỏi, đi một bước đã quay đầu ba lần, dường như sợ Giang Lưu lại nói một câu “Đợi đã!”

Nhưng đến khi hắn đi rất xa, phát hiện Giang Lưu không mở miệng nữa, thậm chí hắn đã xoay người bay đi theo hướng mình chỉ, tảng đá lớn trong lòng Mộng Ma mới coi như hoàn toàn buông xuống.

-Phù, xem ra ta đã thật sự an toàn rồi, hắn thật sự không có ý định giết ta…

Sau khi chắc chắn Giang Lưu thật sự rời đi, Mộng Ma cũng nhanh chóng trốn đi thật xa, đồng thời âm thầm lẩm bẩm trong lòng.

Nói thật, lần này gặp gỡ Giang Lưu, hắn lấy danh nghĩa so đấu, khiến mình muốn sống không được, muốn chết không xong, Mộng Ma vốn còn cảm thấy có lẽ hắn muốn hành hạ mình một phen trước khi giết mình.

Nhưng không ngờ, hắn lại thật sự thả mình rời đi!

-Bỏ đi, không cần nghĩ nhiều như vậy, gặp phải Công Đức Phật có thể giữ được một mạng đã là may mắn vô cùng lớn rồi!

-Thật muốn xem thử Long Bá, Phượng Tam và Kì Lân Vương bị Công Đức Phật tìm đến cửa, sẽ là cục diện như thế nào!

Lắc đầu, hắn vui mừng vì sống sót sau tai nạn. Ngay sau đó, Mộng Ma lại có chút suy nghĩ xấu xa trong lòng, muốn xem ba người bọn họ bị đánh đến cục diện muốn sống không được, muốn chết không xong .

….

Tạm thời không nói đến Mộng Ma có suy nghĩ gì, bên kia, Giang Lưu bay theo phương hướng Mộng Ma đã chỉ .

Đường đi mấy vạn dặm đã qua rất nhanh.

Sau đó, Giang Lưu nhìn thấy một hòn đảo khổng lồ trong Vạn Ma Hải.

Nhìn hình dáng hòn đảo này, nó có vẻ giống như một ngọn núi lớn nằm giữa Vạn Ma Hải.

Lại trải ra thần niệm của mình nhìn qua, trong phạm vi hải vực ngàn dặm, dường như chỉ có một hòn đảo hoang như thế này.

-Thận yêu đó đang ở trên hòn đảo hoang này sao?

Quan sát một lát, hòn đảo hoang này thực sự không nhỏ, sau khi Giang Lưu suy nghĩ xong, hắn hạ xuống.

Nhớ lại trước đó Mộng Ma đã nói, rất nhiều Chuẩn Thánh đều không nhìn thấu Huyễn thuật của Thận yêu, hắn cũng chỉ đi ngang qua đây, phát hiện có chút kì lạ.

Cho nên, hòn đảo này có khả năng do Thận yêu dùng Huyễn thuật biến hóa ra không?

Giang Lưu đáp xuống hòn đảo hoang này, cẩn thận cảm nhận xúc cảm chân thật của mảnh đất hắn đạp dưới đất, cảm xúc này rất chân thật, hoàn toàn không giống như giả!

-Hay là ta nhầm lẫn? Đây không phải là Huyễn Thuật, mà là chân thật sao? Hay Huyễn Thuật của Thận yêu thật sự đã chân thực đến mức độ như vậy sao?

Giang Lưu đánh giá xung quanh, bắt đầu âm thầm hoài nghi tất thảy.

Đi thẳng về phía trước, hòn đảo này dường như không hợp với bầu không khí của Ma giới cho lắm.

Từng cây đại thụ che trời, còn có rất nhiều đồng vật nhỏ liên tục xuất hiện và biến mất trong khu rừng rậm rạp này, hoàn toàn ở trong trạng thái vô cùng nguyên thủy.

Rầm rầm!

Khi Giang Lưu đang đi trên hòn đảo này, đột nhiên, một con lợn rừng như bị dọa sợ nhảy ra, nhanh chóng chạy thật xa.

Nhìn thấy con lợn rừng chạy ra, Giang Lưu lóe lên một suy nghĩ trong lòng. Hắn lập tức giơ tay lên.

Một luồng ánh sáng xuyên qua đầu con lợn rừng, làm nó ngã ra đất.

Nhắc nhở: Nhận được 48 điểm kinh nghiệm, nhận được 5 tiền vàng.

Sau khi Giang Lưu giết chết con lợn rừng này, đồng thời, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu.

Sau đó, Giang Lưu nhấc thi thể con lợn rừng này, lột da lóc thịt, lấy ra dụng cụ làm bếp, làm cho mình một nồi thịt kho tàu thơm phưng phức.

Gắp một miếng thịt lớn, hắn cắn xuống, cảm giác vô cùng chân thật.

Hơn nữa, vừa rồi mình vừa giết con lợn rừng, đồng thời điểm kinh nghiệm cũng xuất hiện. Tất cả những điều này hình như đều tỏ rõ tất cả mọi thứ trên hòn đảo này là chân thật mà không phải ảo ảnh.

Sau khi đã ăn xong một nồi thịt lớn, Giang Lưu đứng dậy tiếp tục khám phá hòn đảo này.

Dọc theo đường đi, thoạt nhìn có tiếng chim và hoa nở, phong cảnh thiên nhiên yên tĩnh, có thể khiến người ta quên mất mình đang ở Ma giới.

-Hả? Đó là cái gì?

Tuy nhiên, khi Giang Lưu lại đi về phía trước khoảng một giờ, đột nhiên, vài luồng khói bốc lên, thu hút sự chú ý của Giang Lưu.

Bước chân càng thêm khẩn trương, Giang Lưu nhanh chóng đến một vách đá trên đảo nhỏ, từ trên cao nhìn xuống nơi có mấy làn khói bay lên.

Ngay lập tức Giang Lưu giống như bị làm phép định thân, đứng yên bất động.

Cảnh tượng trước mắt khiến hắn cảm thấy rung động….

Bạn cần đăng nhập để bình luận