Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1474: Ta bằng lòng ở bên cạnh ngươi mà không cần danh phận!

Ta bằng lòng ở bên cạnh ngươi mà không cần danh phận!

Truyền thống tốt đẹp như thế, tại sao muội chỉ kiếp trước không kế thừa?

Bằng không thì lấy đâu ra nhiều nam nữ ế chỏng ế chơ ở kiếp trước như vậy?

Khỏi nói Giang Lưu đang đâm chọc cỡ nào.

Tuy nhiên chỉ trong chốc lát, giờ lành đã đến. Ngay sau đó, một thiếu nữ mặc giá y đỏ thẫm xuất hiện trên ngôi lầu cao.

Nước da của thiếu nữ trắng như tuyết, dung mạo vô cùng xinh đẹp, nàng mặc giá y đỏ thẫm càng khiến làn da nổi bật hơn hẳn!

Lúc này đây, nữ nhân ấy đang cầm một quả tú cầu bự màu đỏ, đứng trên lầu cao nhìn xuống phía dưới, hiển nhiên đang quan sát tất cả nam nhân ở dưới lầu.

Ánh mắt bỗng dưng chạm phải Giang Lưu, đôi mắt nàng trở nên sáng ngời.

- Thôi xong, toang rồi!

Giang Lưu phát hiện đôi mắt sáng ngời của nữ nhân, lòng hắn như hẫng một cái.

Đúng vậy, phản xạ của Giang Lưu là sắp sửa toang rồi!

Sớm biết nơi này kén rể thì mình đã không đến.

Trước tiên, những người khác đều đứng dưới đất, chỉ riêng mình ngồi trên lưng Bạch Long Mã, cao hơn người ta một bậc! Dĩ nhiên trở thành hạc giữa bầy gà!

Kế tiếp, bề ngoài mình ra sao, trong lòng mình rõ nhất!

Nói ngắn gọn là đẹp trai lai láng.

Trái ngược với những người xung quanh, dĩ nhiên mình xuất sắc nhất rồi.

Giang Lưu thấy nữ nhân trên lầu cao đang nhìn mình, hiểu ngay tức khắc.

Quả nhiên sau khi nhìn thấy Giang Lưu, đôi mắt nữ nhân lập tức tỏa sáng, tiếp theo nàng ném tú cầu đỏ rực về phía Giang Lưu.

- Ta trốn đây!

Thấy tú cầu đỏ rực bay đến chỗ mình, Giang Lưu không do dự nhún người nhảy khỏi lưng Bạch Long Mã, né tránh quả tú cầu kia.

Thế nhưng điều hắn không ngờ là dù mình đã nhảy xuống khỏi Bạch Long Mã, quả tú cầu đỏ rực kia vẫn rơi về phía mình.

Ngay sau đó, tú cầu rơi xuống trước mặt Giang Lưu.

- Ơ kìa? Tú cầu màu đỏ này được cài đặt chương trình dẫn đường tự động à? Sao nó giống tên lửa thế?

Nhìn quả tú cầu rơi xuống trước mặt mình, Giang Lưu bỗng chốc đen mặt, âm thầm mỉa mai một câu như vậy.

Tuy nhiên hắn cũng hiểu rằng không thể nào có chuyện cài đặt chương trình tự động dẫn đường.

Ở thế giới Tây Du, chỉ có một lời giải thích, đối phương dùng thủ đoạn điều khiển sự vật nhỉ?

Xem ra là thế nhỉ? Nữ nhân ném tú cầu có tu vi trong người, thậm chí đạt đến trình độ Hóa Thần ư?

Hay quả tú cầu đỏ rực mà nàng ta ném đi chính là một món pháp bảo?

Giang Lưu cúi đầu nhìn quả tú cầu dưới chân mình, thông tin về thuộc tính tương ứng của nó hiện lên trước mặt hắn.

Quả nhiên tú cầu không phải pháp bảo gì cả, nó chỉ là một quả tú cầu màu đỏ vô cùng bình thường thôi!

Vậy coi như chứng minh một điều rằng, chắc hẳn nữ nhân vừa ném tú cầu có tu vi trong người nhỉ?

Thậm chí đạt đến cảnh giới Hóa Thần!

Dù sao thì chỉ có tu sĩ ở cảnh giới Hóa Thần mới đủ khả năng điều khiển không khí để bay trên không, đồng thời có được thủ đoạn điều khiển sự vật.

- Này cao tăng ơi, tiểu thư nhà bọn ta đã ném tú cầu đỏ trúng ngay dưới chân ngươi, mời ngươi đi theo nhóm bọn ta nhé.

Ngay sau đó, hai nam nhân ăn mặc như gia đinh xuất hiện và đi đến trước mặt Giang Lưu, mở miệng nói.

- Tiểu thư nhà các ngươi ném tú cầu, chẳng qua ta ở gần đó nhất thôi chứ không hề đón được. Về tình về lí, không phải các ngươi nên để ta đi sao?

Nghe vậy, Giang Lưu vội vàng lắc đầu từ chối.

- Cao tăng, người ở Phật Môn chú trọng duyên pháp lắm cơ mà? Tú cầu đỏ đã rơi dưới chân ngươi, đây là duyên phận, mong cao tăng đừng từ chối!

Xem ra hai gia đình này rất biết cách ăn nói. Nghe Giang Lưu nói thế, họ bèn trả lời.

- Không sai không sai! Cho dù cao tăng muốn từ chối thì cũng nên tự nói rõ với tiểu thư nhà bọn ta chứ? Cần gì phải khiến hạ nhân như bọn ta khó xử?

Một gia đinh gật đầu và mở miệng phụ họa.

- Vậy thì được thôi. Nếu đã như thế, ta sẽ đi theo các ngươi một chuyến.

Sau một khoảng trầm ngâm, Giang Lưu gật đầu và nói.

Thật ra những lời của đối phương cũng rất có đạo lí.

Dù muốn nói rõ cũng nên nói với nữ nhân ném tú cầu đỏ mới phải.

- Ngộ Không, nhóm chúng ta qua đó xem đi!

Tuy Giang Lưu đã gật đầu đồng ý đi gặp nữ nhân ném tú cầu đỏ, nhưng hắn vẫn mở miệng thông báo với nhóm Tôn Ngộ Không.

- Sư phụ, đây là duyên phận của ngươi, liên quan gì đến chúng ta đâu! Chúng ta qua đó, e là không hay lắm nhỉ?

Trái lại Trư Bát Giới ở cạnh đấy nghe thế, bèn mở miệng nói.

Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ, nếu mình đứng ở vị trí của sư phụ, Trư Bát Giới cảm thấy có lẽ mình không hi vọng người khác ở bên cạnh quấy rầy.

- Huyền Trang ca ca, ta đi với ngươi nhé!

Chỉ riêng tiểu ma nữ nhìn ra rằng Giang Lưu cũng không muốn qua bên kia, thế nên nàng mới lên tiếng.

- Được, chúng ta đi nào!

Nghe vậy, Giang Lưu gật đầu và nói.

Được rồi, nếu tiểu ma nữ đã đi chung với Giang Lưu, dĩ nhiên nhóm Tôn Ngộ Không cũng theo Giang Lưu tiến về phía trước!

Tuy rằng theo ý tiểu thư, có lẽ nàng chỉ muốn gặp vị hòa thượng đón được quả tú cầu kia thôi.

Thế nhưng hắn đã muốn dẫn theo đồng đội, dĩ nhiên mình cũng không thể ngăn cản.

Ta bằng lòng ở bên cạnh ngươi mà không cần danh phận! (2)

Gia đinh mau chóng mời nhóm Giang Lưu vào phòng ngồi xuống, đương nhiên sau đó có người bưng nước trà với hoa quả các kiểu lên.

- Cao tăng, tiểu thư nhà bọn ta hẹn ngươi đến vườn hoa nói chuyện.

Hình như nữ nhân kia muốn gặp riêng Giang Lưu, thế nên ngay tức thì, có một nha hoàn đến trước mặt Giang Lưu nói vậy.

- Huyền Trang ca ca, ta đi chung với ngươi!

Trông tiểu ma nữ như muốn gây rối, nàng vừa nghe xong đã đứng dậy nói.

- Thôi, vẫn nên để ta đi một mình thì hơn.

Nghĩ bụng, Giang Lưu lắc đầu và nói.

Chẳng qua nói rõ ràng thôi mà, mình không có gì phải sợ cả.

Hơn nữa chủ yếu là mình có được tu vi Chuẩn Thánh. Trừ khi Thánh Nhân ra tay, bằng không thì trong chốn trời đất này, dường như mình chẳng cần phải sợ ai.

Giang Lưu cũng coi như là kẻ tài cao gan lớn.

Hắn đi theo nha hoàn nọ, mau chóng rời khỏi sảnh lớn, bước vào giữa vườn hoa.

Trong vườn hoa ấy, có thể nhìn thấy nữ nhân từng mặc áo cưới đỏ thẫm trước đó đang ngồi một mình ở đình nghỉ mát.

Áo cưới đỏ thẫm trên người nàng đã đổi thành váy sa trắng thuần, thoạt nhìn mang lại cho người ta cảm giác thuần khiết.

- Mời ngồi!

Nữ nhân nhìn thoáng qua Giang Lưu đang bước đến, mời hắn ngồi xuống.

- Cô nương à, thật ra hôm nay ta...

Giang Lưu gật đầu ngồi xuống, đồng thời mở miệng không hề vòng vo, chuẩn bị nói rõ mọi chuyện.

Thế nhưng không đợi Giang Lưu nói hết câu, nữ nhân kia đã chủ động nói:

- Cao tăng à, ngươi có thể gọi ta là Ngọc Nhi, còn ngươi thì sao? Gọi ngươi như thế nào?

- Ặc, ngươi có thể gọi ta là Giang Lưu!

Nghe nữ nhân nói thế, Giang Lưu ngừng lại giây lát, sau đó mở miệng tiếp và nói ra tên mình.

- Giang Lưu? Pháp danh của đại sư hơi lạ nhỉ!

Nữ nhân mở miệng nói.

- Không, đấy không phải pháp danh của ta mà là tục danh trước kia.

Nghe vậy, Giang Lưu lắc đầu, sửa lại cho đúng.

- Tục danh ư?

Nghe thế, hai mắt nữ nhân càng ngời sáng, nàng vô cùng mừng rỡ và nói:

- Đại sư nói cho ta biết tục danh của ngươi, lẽ nào ngươi bằng lòng hoàn tục cưới ta ư?

- Không không không, cô nương à, ngươi hiểu lầm rồi, ta không có ý này...

Đột nhiên nói đến chủ đề trọng tâm là bàn chuyện cưới gả, Giang Lưu lắc đầu nói:

- Tên chỉ là cách gọi mà thôi.

- Nhưng duyên phận lại khiến ngươi với ta tiếp nối lương duyên qua tú cầu đỏ!

Nữ nhân mở miệng nói.

- Ngọc Nhi cô nương, có lẽ người khác không nhìn ra, nhưng ta lại nhìn ra đấy. Ngươi dùng thủ đoạn điều khiển sự vật với quả tú cầu đỏ kia nhỉ?

Thấy nữ nhân cứ nhắc đến chuyện tú cầu, Giang Lưu lập tức ngắt lời nàng.

May mà mình vẫn luôn kiên nhẫn không hề ra tay, bằng không quả tú cầu kia đã bị mình đón được nhỉ?

- Chuyện này...

Thấy Giang Lưu nói toạc sự thật đằng sau chuyện này, khuôn mặt nữ nhân không khỏi hiện lên vẻ xấu hổ.

Mình cố tình làm vậy, lẽ nào bị đối phương nhìn thấu sao?

Nhưng dù trong lòng xấu hổ đến đâu đi nữa, nữ nhân vẫn ra vẻ kiên trì như trước, nàng nói:

- Bất kể thế nào, ta tin chắc giữa ngươi và ta có duyên phận! Nếu đã có duyên, ngươi cần gì làm trái ngược sự sắp đặt của ông trời?

- Không không không!

Nghe Ngọc Nhi cô nương nói vậy, Giang Lưu vội vã lắc đầu từ chối:

- Ngọc Nhi cô nương, hôm nay là lần đầu ta với ngươi gặp mặt, ngươi không biết gì về ta mà lại quyết định bằng lòng gả cho ta, liệu có qua loa lắm không?

- Ta tin rằng có thể dần dần bồi dưỡng tình cảm giữa hai người với nhau!

- Hơn nữa ông trời đã quyết định duyên phận cho ta với ngươi, ta tin tưởng sự sắp đặt của ông trời!

Nghe Giang Lưu lo ngại như vậy, Ngọc Nhi cô nương vẫn kiên trì như trước.

- Ngươi, ngươi không hiểu gì về tình cảnh của ta. Thật ra ta đã có nữ nhân mình thích, thậm chí còn có con!

Sau một hồi im lặng, Giang Lưu mở miệng nói.

- Nhưng hễ là nam nhân thành công đều có tam thê tứ thiếp! Giang Lưu, ngươi nói như vậy chỉ có thể chứng minh ta không nhìn lầm người!

- Hơn nữa ngươi chịu nói cho ta biết vào thời khắc này, điều đó cũng chứng tỏ lòng dạ ngươi thẳng thắn vô tư!

- Đây là kiểu tình nhân trong mắt hóa Tây Thi à? Ta đã nói mình có nữ nhân khác, thậm chí có con, vậy mà phản xạ của nàng ấy là chỉ nhìn thấy điểm tốt của ta sao? Thậm chí còn tự mơ mộng, tìm ra điểm tốt của ta nữa ư?

Nghe Ngọc Nhi cô nương nói như thể không phải hắn thì không được, điều này càng khiến Giang Lưu rầu rĩ, hơn nữa còn dở khóc dở cười.

Hành trình đến Tây Thiên, dọc đường đi Giang Lưu gặp rất nhiều yêu nữ, thậm chí còn có tiên nữ theo đuổi, gần như hắn đã sớm quen thuộc rồi.

Thế nhưng kiểu người như Ngọc Nhi cô nương cứ tỏ vẻ không phải hắn thì tuyệt đối không gả, điều đó càng khiến Giang Lưu cảm thấy tình hình vô cùng bất ổn.

Khoan nói trong lòng Giang Lưu muốn mửa thế nào, thấy Giang Lưu không định nói gì, Ngọc Nhi cô nương bèn mở miệng chủ động nói với hắn:

- Giang Lưu, thật ra ta cũng không ngại gì. Nếu ngươi bằng lòng chấp nhận duyên phận này, ta tình nguyện làm thiếp của ngươi, thậm chí, thậm chí là...

Nói đến đây, Ngọc Nhi cô nương chợt ngừng lại, chần chừ giây lát.

Sau đó nói tiếp:

- Thậm chí ta hoàn toàn không cần danh phận cũng được!

- Nè...
Bạn cần đăng nhập để bình luận