Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1141: Khương Tử Nha bị đuổi giết

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Thấy Khổng Tuyên vừa mở miệng đã hỏi dò tung tích của thịt Đường Tăng, trong lòng của Báo Tử Tinh hơi hơi xiết chặt.

Chỉ có điều, bởi vì đã sớm chuẩn bị xong lí do thoái thác, Báo Tử Tinh cũng có thể bình tĩnh mở miệng đáp:

- Lão Tổ, cũng không phải là ta không chịu ra tay, thật sự là tu vi của ta thấp, không phải là đối thủ của bọn họ. Trải qua ta điều tra, cả bốn thầy trò Huyền Trang kia đều có tu vi là Đại La Kim Tiên!

Báo Tử Tinh cúi đầu, giống như là đã làm sai chuyện, thế nhưng nhưng trong lòng cảm thấy, lấy tu vi Thái Ất Chân Tiên của bản thân không đối phó được với bốn vị Đại La Kim Tiên đây là chuyện cực kỳ hợp lý, Lão Tổ hẳn là có thể thông cảm bản thân chứ nhỉ?

Rốt cuộc, vô luận bản thân có ra tay hay không, cũng không thể lấy được thịt Đường Tăng mà.

- Ta chỉ bảo ngươi ra tay, chứ không bảo ngươi đi tìm hiểu tu vi của mấy người Đường Tăng!

Chẳng qua là sau khi trầm mặc một lát, Khổng Tuyên mở miệng nói, trong giọng nói mang theo một luồng cảm xúc phẫn nộ.

Sảm xúc phẫn nộ này của Khổng Tuyên là sự thật, vốn dĩ hắn cảm thấy chuyện sẽ không có sai lầm gì, lúc mình tới hoàn toàn có thể lấy thân phận trưởng bối của Báo Tử Tinh nhảy ra báo thù, lần kiếp nạn này không tiện tay đến rồi hay sao?

Thế nhưng mà, vạn vạn không nghĩ tới, Báo Tử Tinh này thế mà lại cẩn thận đến mức, điều tra trước khi ra tay, thậm chí còn tìm hiểu được sự thật rằng đám người Huyền Trang đều có tu vi là Đại La Kim Tiên.

- Hả?

Khổng Tuyên vừa dứt lời, Báo Tử Tinh đã ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên biểu cảm kinh ngạc, khó có thể lý giải được.

Mấy người Đường Tăng đều có tu vi là Đại La Kim Tiên, mình coi như là động thủ, cũng không có khả năng thành công, thậm chí có thể sẽ đánh cỏ động rắn. Theo lý thuyết, Lão Tổ không nên trách cứ bản thân mới đúng chứ?

Thế nhưng mà ... Cho dù biết rõ không thể làm, Lão Tổ cũng bắt mình phải làm sao?

- Ngươi cho rằng, mình không ra tay với đám người Huyền Trang thì có thể bảo trụ một cái mạng hay sao?

Trong lòng mang theo phẫn nộ, Khổng Tuyên chậm rãi giơ lên tay mình đến, khí tức cường đại tụ lại ở bên trong lòng bàn tay của hắn.

- Lão Tổ, cũng không phải là ta không muốn ra tay, mà là ta thực sự không có thực lực này. Xin Lão Tổ thứ tội!

Nhìn thấy Khổng Tuyên thật sự là tức giận, trong lòng Báo Tử Tinh này cực kỳ sợ hãi, hắn không ngừng mở miệng cầu xin tha thứ.

Chẳng qua là đối với Khổng Tuyên thì Báo Tử Tinh này chỉ là một Thái Ất Chân Tiên Cảnh mà thôi, cũng không hề khác gì một con giun dế cả, nếu trong lòng khó chịu, thích giết thì cứ giết thôi.

Giơ tay lên rồi nhẹ nhàng vung một cái, chỉ thấy thân hình của Báo Tử Tinh đang dập đầu cầu xin tha thứ trong nháy mắt hóa thành vô số tro bụi, bay đi đầy trời.

- Thực sự là chuyện chế tác kiếp nạn này không dễ dàng, dù cho là kế hoạch chắc chắn đến 99% cũng sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Sau khi tiện tay xoá bỏ Báo Tử Tinh này, Khổng Tuyên nhíu chặt mày lại, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm.

Lần này ý nghĩ chế tác kiếp nạn là thất bại, xem ra, bản thân nhất định phải tìm kiếm biện pháp khác mới được.

Tình huống bên phía Khổng Tuyên là thế nào tạm thời không nói, mấy người Giang Lưu cũng không hề biết rõ. Sau khi rời khỏi Vụ Ẩn Sơn, bọn họ tiếp tục đi về phía tây.

Mỗi ngày trôi qua, ban ngày vào đánh phó bản cày cấp, buổi tối lại thức tỉnh kỹ năng Khu Tán Chú, thời gian ngược lại là vô cùng thảnh thơi.

Cứ như vậy, thoáng chớp mắt, bảy tám ngày cứ như vậy đi qua, một ngày này, sau khi thông qua phó bản, đánh hạ BOSS sau cùng bên trong đó là Như Lai Phật Tổ, Giang Lưu có thể phát hiện, đẳng cấp của Tôn Ngộ Không thế mà đã tăng lên, đạt đến cấp 87.

- Sư phụ, ta cảm giác được tu vi của mình lại nâng cao một bước. . .

Tôn Ngộ Không tự nhiên cũng có thể cảm giác được rõ ràng tu vi của bản thân đề thăng, hắn vui mừng nói với Giang Lưu.

- Không sai không sai, Ngộ Không, chúc mừng, bây giờ con đã chính thức đạt đến Đại La Kim Tiên hậu kỳ!

Nghe được câu nói của Tôn Ngộ Không, Giang Lưu cũng cảm thấy cao hứng thay cho đối phương, hắn gật đầu nói.

Mặc dù người trong đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh đều có tu vi là Đại La Kim Tiên, nhưng mà chủ yếu đều là Đại La Kim Tiên sơ kỳ, chỉ có bản thân cùng với Tôn Ngộ Không là cấp 86, có thể tính là Đại La Kim Tiên trung kỳ đỉnh phong.

Bây giờ Tôn Ngộ Không đã đạt đến cấp 87, tự nhiên xem như là Đại La Kim Tiên hậu kỳ.

Vốn dĩ bản thân còn cảm thấy đã đuổi kịp cấp bậc của Tôn Ngộ Không, không nghĩ tới, lại bị hắn vượt lên trước 1 cấp.

- Đại La Kim Tiên hậu kỳ hay sao? Lão Trư ta cũng phải nỗ lực!

Bên cạnh Trư Bát Giới biết rõ bản thân chỉ mới có tu vi Đại La Kim Tiên sơ kỳ, nhưng mà Đại sư huynh đều đã đến Đại La Kim Tiên hậu kỳ, chênh lệch giữa hai người đã hơi lớn, nghĩ đến bản thân hẳn là phải càng thêm cố gắng mới được.

- Nhị sư huynh, hôm nay chúng ta đã xoát xong phó bản rồi, muốn nghỉ ngơi một chút hay không?

Chẳng qua là sau khi nghe được lời nói của Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tịnh ở bên cạnh đột nhiên mở miệng đề nghị.

- Ha ha ha, nếu hôm nay phó bản đã xoát xong rồi, vậy cứ thoải mái nghỉ ngơi đi, khổ nhàn kết hợp mới đúng chứ?

Vừa mới còn nói bản thân hẳn là quyết chí tự cường, vậy mà trong nháy mắt Trư Bát Giới đã tự vả mặt, trong miệng cười to vài tiếng sau đó hắn mở miệng nói.

- Vừa rồi Nhị sư huynh không phải nói rằng bản thân phải cố gắng hay sao?

Mặc dù sớm đã có suy đoán đối với phản ứng của Trư Bát Giới, nhưng thật nghe được Trư Bát Giới trả lời như vậy, sắc mặt của Sa Ngộ Tịnh vẫn còn có chút đen.

- Ta không nói không cố gắng! Ngày mai đi! Ngày mai lão Trư ta nhất định phải cố gắng, đuổi kịp bước chân của Hầu ca!

Gật nhẹ đầu, Trư Bát Giới tỏ vẻ hạ quyết tâm.

Đối với thái độ này của Trư Bát Giới, Giang Lưu lắc lắc đầu, không nhận xét.

Tình huống của Trư Bát Giới ở kiếp trước tựa hồ rất nhiều người đều có, hơn nữa còn tổng kết ra một danh từ: Ung thư lười giai đoạn cuối!

Mấy người Giang Lưu vừa đi vừa nghỉ, thời gian trôi qua vô cùng bình thản.

Một ngày này, sau khi nghỉ ngơi một buổi tối ở bên trong Linh Lung Tiên Phủ, mấy người Giang Lưu tiếp tục đi về phía tây.

Chẳng qua là khi bọn họ mới vừa vặn lên đường, còn chưa kịp lấy ra Sơn Hà Xã Tắc Đồ để vào phó bản đâu, đột nhiên, trên trời có một vệt sáng xẹt qua, tốc độ cực nhanh.

- Kia là ... Khương Tử Nha thì phải?

Mặc dù tốc độ của vệt sáng này rất nhanh, thế nhưng mà lấy tu vi Đại La Kim Tiên của Giang Lưu vẫn là thấy rõ hình dáng thật sự của vệt sáng này.

Khương Tử Nha nhìn có chút chật vật, tựa hồ đang chạy trối chết, đây mới là chuyện làm cho trong lòng của Giang Lưu cảm thấy kinh ngạc nhất.

Mặc dù đẳng cấp của Khương Tử Nha chỉ là cấp 60 mà thôi, xem như Phản Hư Cảnh đỉnh phong, còn chưa độ kiếp thành tiên, thế nhưng mà trên người kẻ này có Hạnh Hoàng Kỳ, lực phòng ngự 1 000 000 000 điểm danh xưng không phải Thánh Nhân không thể phá mà.

Là ai ... lại có thể đuổi giết hắn?

Hưu!

Khi mà ở trong lòng của Giang Lưu còn đang âm thầm cảm thấy kinh ngạc thì đột nhiên giữa không trung lại có một vệt sáng xẹt qua, đuổi tới về phía trước, tốc độ còn phải nhanh hơn Khương Tử Nha một phần.

Người đuổi theo, truy sát Khương Tử Nha mặc một bộ trường bào màu đen, bọc kín diện mục thật sự của bản thân lại, khiế cho người khác nhìn không rõ ràng khuôn mặt của hắnq.

- Sư phụ, người vừa mới bay qua kia hình như là Khương Tử Nha!

Cũng biết rõ Giang Lưu tương đối để ý đối với Khương Tử Nha, Tôn Ngộ Không mở miệng nhắc nhở Giang Lưu.

- Ngộ Không, Tiểu Bạch, chúng ta đuổi theo quan sát!

Giang Lưu còn muốn kéo Khương Tử Nha vào trận doanh mình nữa mà, cho nên thấy được cảnh tượng Khương Tử Nha bị đuổi giết, tự nhiên là muốn đuổi kịp đi xem một chút.

Giang Lưu vừa dứt lời, Bạch Long Mã đã hóa thân thành dang bản thể, nhanh chóng cưỡi mây bay lên đuổi theo hai vệt sáng kia.

Đồng thời, Tôn Ngộ Không cũng thả người nhảy một cái, tốc độ nhanh hơn Bạch Long Mã.

Thần thông Cân Đẩu Vân của Tôn Ngộ Không vốn nổi danh trong tam giới, đặc biệt là khi tu vi đã đột phá đến Đại La Kim Tiên hậu kỳ, tốc độ của hắn lại càng nhanh hơn.

Dù cho là thực lực tổng hợp của Bạch Long Mã có thể tranh phong cùng với Tôn Ngộ Không, nhưng tốc độ lại kém hơn đối phương một mảng lớn.

Chỉ có điều, tốc độ của người truy sát Khương Tử Nha ở phía trước tựa hồ cũng không phải rất nhanh. Vì thế, chẳng qua là khoảng 10 phút sau, Tôn Ngộ Không cùng Giang Lưu liền trước sau đuổi kịp Khương Tử Nha.

- Pháp Sư Huyền Trang, đã lâu không gặp!

Nhìn thấy mấy người Giang Lưu cùng với Tôn Ngộ Không tiến tới góp mặt, trên mặt của Khương Tử Nha lộ ra biểu cảm vui mừng.

Đang bị đuổi giết mà đụng tới hai người quen tự nhiên là chuyện đáng giá cao hứng.

- Hai người này là ... Huyền Trang cùng với Tôn Ngộ Không trong đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh ư?

Nhìn thấy Giang Lưu cùng với Tôn Ngộ Không đột ngột xuất hiện, trong lòng của người áo đen đang đuổi giết Khương Tử Nha hơi hơi xiết chặt.

Những ngày gần đây, ngoại trừ thanh danh về lòng dạ từ bi, hung danh của đám người Huyền Trang cũng đã được truyền khắp tam giới lục đạo.

- Khương Tử Nha tiền bối, đã lâu không gặp!

Giang Lưu khiêm tốn, lễ độ, chấp tay hành lễ với Khương Tử Nha một cái.

- Pháp Sư Huyền Trang, đây là chuyện giữa chúng ta, không có quan hệ gì với các ngươi, hi vọng các ngươi không nên nhúng tay. . .

Ở bên cạnh, người áo đen nhìn đến đây, không nhịn được mở miệng, nói với Giang Lưu.

- A Di Đà Phật, Bồ Tát lựa chọn ta đi Tây Thiên thỉnh kinh mục đích chính là vì cứu vớt thiên hạ thương sinh. Cho dù là những người xa lạ kia, ta còn nguyện ý đi cứu vớt, huống chi là người quen như Khương Tử Nha tiền bối đây? Tự nhiên là không có đạo lý khoanh tay đứng nhìn!

Nghe được câu nói cuả người áo đen này, trong miệng của Giang Lưu tuyên một tiếng phật hiệu sau đó mở miệng nói.

- Hừ, lão Tôn ta muốn nhúng tay quản chuyện gì, còn cần người khác tới xen vào hay sao?

Khác với Giang Lưu, thái độ của Tôn Ngộ Không lại càng thêm thẳng thừng, trong miệng tức giận hừ lạnh một tiếng, hỏi ngược lại.

- Bảng thông tin nhân vật!

Mặc dù biểu hiện ra thái độ muốn nhúng tay, nhưng Khương Tử Nha có Hạnh Hoàng Kỳ bảo hộ đều bị truy sát, Giang Lưu vẫn là cực kỳ để ý đến thực lực của người áo đen này, cho nên, trong miệng mặc niệm một tiếng, kéo ra bảng thông tin nhân vật của đối phương đến xem.

ID: Người áo đen (màu xanh lam).

Giới tính: Nữ.

Đẳng cấp: 83.

Chức nghiệp: Tiên.

Trang bị: Ngân Phượng Thoa (Thần Cấp): Cần chờ cấp 81, giới tính yêu cầu: Nữ, lực công kích + 10000 000, hiệu quả đặc biệt: Phá Giáp Nhất Kích, sau khi phát động có thể khiến đòn công kích kế tiếp coi nhẹ 95% lực phòng ngự của đối phương, thời gian làm lạnh 300 giây, vĩnh viễn không mài mòn

. . .

Quan sát bảng thông tin nhân vật hơi mờ ở trước mắt của mình, ánh mắt của Giang Lưu chủ yếu tập trung ở phía trên vũ khí của đối phương.

Vũ khí Thần Cấp dành cho cấp 81 trở lên, kèm theo chỉ là 10000 000 điểm công kích mà thôi, cũng không tính cao.

Nhưng hiệu quả đặc biệt Phá Giáp Nhất Kích lại cực kỳ đáng sợ, coi nhẹ 95% phòng ngự?

Nếu như hiệu quả này được phát động, vốn dĩ Hạnh Hoàng Kỳ có thể tăng cường 1 000 000 000 điểm phòng ngự nhưng bị trừ 95% vậy chẳng phải chỉ còn lại 50 000 000 điểm thôi hay sao?

Đối với cường giả Đại La Kim Tiên thì thực lực của bản thân lại thêm trang bị tăng phúc, tùy tiện một đòn đều có mấy chục triệu, thậm chí hơn trăm triệu điểm cũng không phải là chuyện khoa trương gì.

- Khó trách cho dù có được Hạnh Hoàng Kỳ bảo hộ nhưng Khương Tử Nha vẫn bị thụ thương, phải chạy trốn!

Sau khi nhìn thấy thuộc tính của trang bị Ngân Phượng Thoa này, trong lòng của Giang Lưu bừng tỉnh hiểu ra.

Hưu!

Trong khi Giang Lưu kéo ra bảng thông tin nhân vật của đối phương để nhìn thì người áo đen này hiển nhiên cũng biết rõ Giang Lưu lợi hại, hắn không tiếp tục nói nhảm, đột nhiên mạnh mẽ ra tay.

Ngân Phượng Thoa lóe lên, bắn thẳng về phía Khương Tử Nha. Hiển nhiên là người áo đen này chuẩn bị đánh lén, muốn trước hết giết Khương Tử Nha rồi lại nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận