Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1548: Đến Linh Sơn

Người dịch: Nguyễn Khiêm

- À! Thì ra hôm nay là ngày mồng hai tết! Các vị, chúc mừng, năm mới vui vẻ!

Ở bên trong Thiên Đình và Phật môn là không hề có ngày Tết, vì thế, Thiên Ba Tuần tự nhiên không có chú ý hôm nay là ngày mồng hai tết.

Nghe được câu nói của Giang Lưu thì Thiên Ba Tuần giờ mới hiểu được, cho nên mở miệng chúc tết mấy người Giang Lưu!

- Ừm, chúng ta cũng chúc Thiên Ba Tuần huynh năm mới vui vẻ! Nhanh ngồi vào bàn cùng ăn đi!

Gật nhẹ đầu, Giang Lưu gọi Thiên Ba Tuần cùng nhau ngồi vào bàn.

Một nồi lẩu tự nhiên là có càng nhiều người đến ăn mới càng thêm náo nhiệt!

Mắt thấy bầu không khí giao thừa nồng đậm, sau khi Thiên Ba Tuần ngồi xuống, đương nhiên cũng nhận lấy bát đũa từ tay Sa Ngộ Tĩnh rồi ăn uống nhậu nhẹt cùng mấy người Giang Lưu.

- Đã sớm nghe nói khả năng nấu ăn của Pháp Sư Huyền Trang là nhất tuyệt thiên hạ, hôm nay có thể nếm thử quả nhiên là danh bất hư truyền!

Vừa mới nếm thử, Thiên Ba Tuần đã cảm thấy vô cùng ngon lành, hắn gật đầu, tán thưởng Giang Lưu.

- Ưa thích thì Thiên Ba Tuần huynh hãy ăn nhiều một chút!

Giang Lưu đáp!

Trong khi đang nói chuyện, Giang Lưu bỗng nhiên để ý đến thanh máu HP ở trên đầu của Thiên Ba Tuần chỉ có đại khái khoảng 60% mà thôi.

Cho nên Giang Lưu mở miệng nói:

- Thiên Ba Tuần huynh hình như là đang thụ thương, là Huyết Hải đã xảy ra chuyện gì hay sao?

Trong khi đang nói chuyện, Giang Lưu giơ tay lên và vung một cái, kỹ năng Quan Âm Chú tác động vào Thiên Ba Tuần, tự nhiên là làm cho giá trị HP của hắn khôi phục một mảng lớn!

Thương thế cuả bản thân trong nháy mắt đã khôi phục một mảng lớn, Thiên Ba Tuần đương nhiên là có thể cảm nhận được.

Điều này làm cho trong lòng của hắn càng thêm sợ hãi than thở, không hổ là Chiên Đàn Công Đức Phật!

Bản lĩnh trị liệu này cũng là nhất tuyệt thiên hạ!

- Tình huống là như thế này. . .

Nguyên bản Thiên Ba Tuần đến nơi đây mục đích chính là vì muốn Giang Lưu ghi nhớ ân tình chính vì thế cho nên sau khi nghe được câu hỏi của Giang Lưu, hắn lập tức mở miệng, kể chuyện đã phát sinh ở U Minh Huyết Hải cho Giang Lưu nghe một lần!

- Như Lai Phật Tổ lại dám bắt cóc Huyết Vũ nha đầu ư? Thật không ngờ kẻ này lại có thể làm ra chuyện bực này?

Tính tình của Tôn Ngộ Không tương đối ngay thẳng, cho nên sau khi nghe được chuyện đã phát sinh ở U Minh Huyết Hải, hắn nghiến răng, nghiến lợi, tức giận nói!

- Như Lai Phật Tổ đây là muốn lại chế tác một lần kiếp nạn rồi hay sao?

Nghe được lời nói của Thiên Ba Tuần, Giang Lưu đương nhiên có thể đoán được là chuyện gì xảy ra, hắn không khỏi nhíu chặt mày lại!

Mặc dù đã sớm đoán được, sau khi chuyện chia rẽ bản thân cùng Cao Dương thất bại thì mấy người Như Lai Phật Tổ nhất định sẽ nghĩ biện pháp đi tìm cơ hội khác để chế tác kiếp nạn.

Thế nhưng mà chính Giang Lưu cũng không nghĩ tới, Như Lai Phật Tổ vậy mà lại chuyển mục tiêu lên tới trên người Huyết Vũ rồi!

- Nguyên lai, Như Lai Phật Tổ đã sớm chém ra một bộ Ác Thi rồi hay sao? Chuyện này đúng là một tin tình báo vô cùng trọng yếu!

- Mà Ác Thi lại bị Minh Hà Lão Tổ đánh trọng thương rồi hay sao? Đây cũng một tin vui vô cùng trọng yếu rồi!

- Mặt khác, lấy thực lực của Như Lai Phật Tổ, lại thêm có Ác Thi cấp độ Chuẩn Thánh ở bên cạnh phụ trợ nhưng vẫn bị Minh Hà Lão Tổ nghiền ép rồi ư?

- Quả nhiên, thực lực của Minh Hà Lão Tổ này vô cùng cường hãn!

- Cũng khó trách Minh Vương Khổng Tuyên cướp đoạt nhiều bảo vật như vậy, sau cùng lại chỉ nói trả hai kiếm A Tỳ Nguyên Đồ lại cho Minh Hà Lão Tổ!

Sau khi nghe được chuyện đã phát sinh trong U Minh Huyết Hải, ngàn vạn suy nghĩ liên tiếp cuồn cuộn xuất hiện ở trong lòng của Giang Lưu.

- Chuyện này ta đã biết rõ rồi! Thiên Ba Tuần huynh thay ta trở về đa tạ Minh Hà Lão Tổ!

Sau khi Thiên Ba Tuần dứt lời, Giang Lưu mở miệng nói!

- Tốt, Pháp Sư Huyền Trang, ta sẽ trở về nói!

Sau khi nghe được lời nói của Huyền Trang, trong lòng của Thiên Ba Tuần cũng cảm thấy vui vẻ. Mục đích hắn tới đây không phải là vì kiếm lợi một cái nhân tình của mấy người Huyền Trang hay sao?

Giờ phút này sau khi được Huyền Trang xác nhận, Thiên Ba Tuần gật nhẹ đầu nói, cảm thấy mục đích của chuyến đi đến Nhân Gian lần này xem như đạt đến!

- Mặt khác. . .

Chỉ có điều là nói đến đây, Giang Lưu hơi dừng lại một chút, sau đó hắn giơ tay lên, hai kiếm A Tỳ Nguyên Đồ lập tức xuất hiện ở trong tay của Giang Lưu.

- Đây là . . .

Nhìn thấy song kiếm ở trong tay của Giang Lưu, Thiên Ba Tuần ngạc nhiên đến trợn tròn mắt, bởi vì hắn đương nhiên nhận được hai thanh Thần Kiếm này rồi!

- Trước khi chết, Minh Vương Khổng Tuyên đã nhờ ta thay hắn đưa hai thanh Thần Kiếm về cho Minh Hà Lão Tổ. Chỉ là trong khoảng thời gian gần đây, ta tương đối bận rộn, vì thế vẫn luôn đặt hai thanh Thần Kiếm này ở chỗ ta, hôm nay Thiên Ba Tuần huynh đã đến, vừa vặn để huynh mang về đi!

- Như thế, đa tạ Pháp Sư Huyền Trang rồi!

Hai tay tiếp nhận hai thanh Thần Kiếm này, Thiên Ba Tuần cũng gật đầu nói cảm ơn!

Đến lúc này, chuyện nên nói xem như đều đã nói xong.

Sau đó chính là đơn thuần nhậu nhẹt rồi! Sau khi cơm nước no nê, Thiên Ba Tuần đứng dậy rời khỏi!

- Hừ. . .

Sau khi Thiên Ba Tuần ly khai, Giang Lưu cũng coi là ăn đến thỏa mãn, đứng dậy nhìn về phía Đại Lôi Âm Tự, trong miệng khe khẽ hừ một tiếng!

Xem ra, còn có hai lần kiếp nạn sau cùng không có hoàn thành nhưng mình đã chạy đến dưới chân Đại Lôi Âm Tự, cho nên, mấy người Như Lai Phật Tổ đã có chút cuống lên hay sao?

Lại có thể chạy đến U Minh Huyết Hải gây sự với Minh Hà lão tổ!

- Chỉ có điều, đều chém ra Ác Thi, lấy hai địch một, lại vẫn bị Minh Hà Lão Tổ đánh cho trọng thương? Quả nhiên, thực lực của Minh Hà Lão Tổ này sâu đến mức không đo lường được!

Cho dù trong lòng của Giang Lưu cảm thấy phẫn nộ đối với hành vi của Như Lai Phật Tổ, thế nhưng mà, nghĩ đến chuyện Minh Hà Lão Tổ đánh Như Lai Phật Tổ trọng thương, trong lòng của Giang Lưu âm thầm cảm khái một câu.

Cảm khái thực lực của Minh Hà Lão Tổ thật sự là vô cùng cường hãn.

Mặc dù người tương đối nhát gan, thế nhưng thực lực lại là thật sâu không lường được!

. . .

Tạm thời không nói đến suy nghĩ ở trong lòng của Giang Lưu là như thế nào.

Ở một bên khác, sau khi trở lại đến U Minh Huyết Hải, đương nhiên Thiên Ba Tuần cũng rất mau báo cáo tình huống cho Minh Hà Lão Tổ nghe!

- Hai thanh Thần Kiếm này của ta được trả về rồi hay sao? Chuyện này thật sự là quá tốt!

Giơ tay lên, chộp hai kiếm A Tỳ Nguyên Đồ vào trong tay, Minh Hà Lão Tổ cũng vô cùng cao hứng, âm thầm gật đầu!

Chỉ có điều là sau khi thu hai thanh Thần Kiếm này lại, ở trên mặt của Minh Hà Lão Tổ hiện lên biểu cảm kinh ngạc!

Trước khi chết, Minh Vương Khổng Tuyên đã ở cùng một chỗ với Huyền Trang hay sao?

Bọn họ đến cùng là đã hàn huyên những chuyện gì?

Mặt khác, Khổng Tuyên là chết ở trong tay của Chuẩn Đề, như thế, Huyền Trang lại từ trong miệng của Khổng Tuyên biết rõ tin tình báo trọng yếu gì hay không đây?

Bản thân cũng không biết những chuyện này!

Hơn nữa, Khổng Tuyên còn đưa hai kiếm A Tỳ Nguyên Đồ cho Huyền Trang, mời người sau chuyển giao hộ cho mình?

Chẳng lẽ quan hệ của bọn họ rất tốt hay sao?

Nếu không thì cũng sẽ không xin nhờ chuyện này!

Quả nhiên Huyền Trang không hổ là nhân vật trung tâm của Vô Lượng Lượng Kiếp. Ngay cả Khổng Tuyên trước khi chết lại có thể đều ở cùng một chỗ với hắn!

Thế nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút, Minh Hà lão tổ bỗng nhiên lại cảm thấy chuyện này hình như có chút không thích hợp!

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Sau khi nghỉ ngơi một buổi tối, sáng sớm hôm sau, Giang Lưu đứng dậy, mang theo mấy người Tôn Ngộ Không, tiếp tục đi về hướng Tây Thiên Linh Sơn!

Có lẽ là bởi vì Như Lai Phật Tổ bị Minh Hà Lão Tổ đánh trọng thương hoặc là có nguyên nhân gì khác cho nên mấy ngày sau, đúng là không có ai đến tìm mấy người Giang Lưu để gây phiền toái.

Mỗi ngày đi về phía trước ba mươi, bốn mươi dặm, mặc dù là chậm rãi, thế nhưng mà sau khi đi bảy, tám ngày, mấy người Giang Lưu rốt cục triệt triệt để để đi tới chân núi Linh Sơn rồi!

Ngẩng đầu, ngước lên nhìn Đại Lôi Âm Tự phía trên Linh Sơn, trong lòng của Giang Lưu âm thầm cảm khái!

Đi hơn mười năm, rốt cục bọn họ cũng đi tới Linh Sơn rồi!

Cũng coi là chính thức vượt qua con đường cách xa mươi nghìn dặm rồi!

- Đến, cuối cùng đã tới, qua hôm nay, là rồng hay là giun liền công bố rồi!

Nhìn thấy Tây Thiên Linh Sơn, nhìn thấy Đại Lôi Âm Tự trên đỉnh Linh Sơn, Giang Lưu thấp giọng lẩm bẩm nói!

Đi tới Linh Sơn thì tiếp đó, tự nhiên là trận chiến đấu sau cùng.

Thắng bại thế nào? Cuối cùng trong lòng của hắn vẫn là có lo lắng.

Chỉ có điều, chạy tới hôm nay, xem như làm hết sức mình rồi nghe thiên mệnh đi!

- Hazz! Sau khi đánh trận ngày hôm nay, lão Tôn ta đời này đều không muốn lại đi vào phó bản rồi!

Đứng ở bên cạnh Giang Lưu, Tôn Ngộ Không cũng ngước nhìn Đại Lôi Âm Tự, mở miệng nói!

Mỗi phải vài lần hạ phó bản Đại Lôi Âm Tự, Tôn Ngộ Không thật sự là cày đến buồn nôn rồi!

Rốt cục đi tới Đại Lôi Âm Tự chân chính, cảnh tượng nơi này cũng thật sự là hoàn toàn giống hệt Đại Lôi Âm Tự bên trong phó bản!

- Đáng tiếc. . .

Sau khi Giang Lưu cùng với Tôn Ngộ Không mở miệng, Trư Bát Giới cũng mở miệng, nói:

- Đáng tiếc, Luyến Ái Bảo Giám của ta còn không có hoàn toàn sáng tạo thành, chính ta cũng không có hoàn toàn dung hội quán thông. . .

Đối với Trư Bát Giới thì mấy chuyện như lấy hay không lấy Tây kinh, thực lực của mình mạnh hay không mạnh hình như cũng không phải là chủ yếu.

Điều hắn quan tâm nhất hình như vẫn là Luyến Ái Bảo Giám của mình.

- Sư phụ cùng hai vị sư huynh đều nói đúng!

Nhìn mấy người Giang Lưu đều mở miệng cảm khái một câu, Sa Ngộ Tịnh cũng không biết bản thân nên nói cái gì, vì thế, chỉ có thể nói một câu như vậy, biểu hiện sự tồn tại của mình rồi!

- Ừm?

Sau khi Giang Lưu cùng ba đệ tử, mỗi người đều nói một câu cảm khái, chợt chờ giây lát, đều không thấy Bạch Long Mã nói chuyện, cho nên mấy người đều quay đầu qua, nhìn chằm chằm vào Bạch Long Mã rồi!

- Hả? Đệ tử cũng muốn nói hay sao?

Nhìn thấy hành động của mấy người Giang Lưu, Bạch Long Mã kinh ngạc nói.

Hiển nhiên, hắn cũng không nghĩ tới bản thân lại cũng nhất định phải cảm khái một câu!

Suy nghĩ một lúc, Bạch Long Mã lại nói tiếp:

- Kỳ thực, nguyên bản mục tiêu của ta là vì kêu oan thay thúc phụ, thế nhưng mà bây giờ, ta muốn giúp sư phụ thực hiện mục tiêu của người! Báo ơn tri ngộ của sư phụ.

Lời nói của Bạch Long Mã làm cho trong lòng của Giang Lưu có chút cảm động, hắn nhẹ nhàng vuốt ve bờm ngựa sau cổ Bạch Long Mã!

Cảm khái!

Hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh đến hiện tại cũng sắp sửa hoàn thành, trong lòng của Giang Lưu cũng thật sự là cảm thấy thổn thức cảm khái!

Nhìn thấy những người ở bên cạnh này, nhớ lại năm đó, lần đầu gặp bọn họ, thời gian dường như mới ngay hôm qua vậy!

Nói thí dụ như nhìn thấy Tôn Ngộ Không ở phía dưới Ngũ Hành Sơn, lần thứ nhất, hắn lại chôn đầu ở bên trong đám lá cây khô làm cho mình không tim thấy, vẫn là chờ ngày thứ hai, bản thân mới tìm được!

Tiếp đó, mời hắn cùng tiến lên Tây Thiên Linh Sơn đánh Như Lai Phật Tổ, mới xem như thu phục Tôn Ngộ Không!

Nói thí dụ như lúc mới bắt đầu, sau khi Tiểu Bạch Long đuổi tới muốn đi theo bản thân, một lòng một dạ muốn lên Linh Sơn thành Phật, thậm chí để chứng minh bản thân tài giỏi, còn cố ý đánh bại mấy tên sơn tặc ở trước mặt của mình!

Thế nhưng mà bản thân lại sống chết cũng không chịu nhận hắn! Sau cùng, là hắn mặt dày đi theo bản thân một đường đi mãi đến khi thúc phụ của hắn được mình giải oan thì hắn mới chân tâm thực ý theo mình và mình cũng đồng ý thu nhận hắn!

Lại đến Trư Bát Giới, nguyên bản hắn cũng không muốn cùng đi Tây Thiên thỉnh kinh với mình, dù sao hắn cũng đã từng là Thiên Bồng Nguyên Soái, đương nhiên chướng mắt phần công đức đi Tây Thiên thỉnh kinh rồi!

Còn có Sa Ngộ Tịnh, vốn dĩ bản thân cũng không chịu thu hắn, thậm chí nhận sau đó còn hung hăng hố hắn một lần, phát động một nhiệm vụ cấp bậc Thần Thoại là loại bỏ hắn ra khỏi đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh nữa!

Những chuyện ngày xưa thoáng cái đã như hôm qua.

Hôm nay, bọn họ rốt cục đến Linh Sơn rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận