Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1204: Trạng thái kỳ dị trên mặt trăng

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Sau khi rời khỏi Quận Phượng Tiên, mấy người Giang Lưu lại tiếp tục đi về hướng Tây Thiên.

Một ngày này, sau khi lại kết thúc một ngày tu hành, mấy thầy trò đồng thời nếm qua bữa tối, Giang Lưu kéo ra bảng thông tin nhân vật của mình nhìn, ánh mắt chủ yếu tập trung ở phía trên thanh điểm kinh nghiệm của bản thân.

Dựa vào con số phía trên thanh điểm kinh nghiệm thì khoảng cách để bản thân thăng cấp đã rất gần rồi.

Đẳng cấp 87 (61 tỷ 980 triệu / 62 tỷ)

- Ừm! Dựa vào thanh điểm kinh nghiệm thì bản thân chỉ còn kém 20 triệu điểm kinh nghiệm cuối cùng là có thể thăng cấp. Hay là buổi tối hôm nay tu luyện Thanh Liên Đạo Kinh, trước tiên tăng đẳng cấp lên tới cấp 88 lại nói?

Mắt thấy phía trên thanh điểm kinh nghiệm, khoảng cách đến cấp 88 chỉ còn lại có một ít, trong lòng của Giang Lưu đột nhiên xuất hiện một cái suy nghĩ này.

Nghĩ đến liền đi làm, mặc dù thời gian để ký năng Bế Khẩu Thiền thành công thức tỉnh cũng không xa, thế nhưng mà, vẫn là trước tiên đề thăng đẳng cấp đi lên rồi nói sau.

Sau khi đến cấp 88, bản thân sẽ chính thức vượt qua Tôn Ngộ Không, trở thành người có tu vi cao nhất ở bên trong đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh.

Mà khoảng cách giữa bản thân và cấp 90 cũng gần thêm một bước.

Ở bên này, Giang Lưu ngồi xếp bằng, bình tĩnh tu luyện Thanh Liên Đạo Kinh, một bên khác, Trư Bát Giới tắc thì ngồi tựa ở bên cửa sổ, quan sát ánh trăng trong ngần giữa bầu trời.

- Hằng Nga Tiên Tử, đã nhiều năm như vậy cũng không biết gần đây nàng sống như thế nào?

Quan sát ánh trăng trong ngần giữa bầu trời, trong miệng của Trư Bát Giới thấp giọng lẩm bẩm nói.

Mặc dù trên con đường đi Tây Thiên thỉnh kinh, Trư Bát Giới từng có mấy nữ nhân, thế nhưng mà, Hằng Nga Tiên Tử vẫn chiếm một vị trí cực kỳ đặc biệt ở trong lòng của hắn.

Có lẽ là bởi vì tâm lý thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm, vụng trộm không bằng không có được? Càng là không có được, chấp niệm ở trong lòng cũng càng sâu?

Tựa người ở bên cửa sổ, quan sát ánh trăng sáng giữa bầu trời, Trư Bát Giới nhìn vật nhớ người, tựa như là ánh mắt của hắn có thể vượt qua không gian giới hạn, trực tiếp nhìn thấy Hằng Nga bên trong Nguyệt Cung vậy.

- Hả! Đó là cái gì?

Chẳng qua là trong khi đang nhìn chằm chằm vào mặt trăng thì đột nhiên, con mắt của Trư Bát Giới trợn trừng lên.

Ở bên trong ánh trăng trong ngần đột nhiên xuất hiện một vệt hào quang màu u lam, hơn nữa vệt quang mang này tựa hồ còn càng ngày càng sáng, đến mức những ngôi sao trên bầu trời cũng biến thành ảm đạm.

- Sư phụ, Hầu ca. . .

Phát hiện trạng thái kỳ dị xuất hiện trên mặt trăng, Trư Bát Giới lập tức mở miệng, kêu lớn.

Giờ này, ở bên trong Linh Lung Tiên Phủ, ngoại trừ Giang Lưu đang tu luyện thì tất cả mọi người đều đang nghỉ ngơi. Nhưng sau khi Trư Bát Giới lớn tiếng kêu gọi, mấy người Giang Lưu tự nhiên chạy lại gần.

- Bát Giới, có chuyện gì vậy?

Giang Lưu mở miệng hỏi.

Cũng may buổi tối hôm nay, bản thân tu luyện Thanh Liên Đạo Kinh cho nên mới có thể nghe được, nếu như mình nhảy vào trong giao diện thức tỉnh thì cũng chỉ có thể tin nhắn mới có thể liên hệ đến bản thân.

- Sư phụ, người xem, trên mặt trăng giống như xảy ra vấn đề. . .

Trư Bát Giới chỉ tay về phía mặt trăng nói.

Sau khi Trư Bát Giới dứt lời, mấy người Giang Lưu lập tức ngẩng đầu lên nhìn.

Thực sự, một vệt hào quang màu u lam trên mặt trăng vô cùng thu hút sự chú ý của người khác.

Không chỉ là mấy người Giang Lưu thấy được trạng thái kỳ dị xuất hiện trên mặt trăng, toàn bộ Nhân giới, thậm chí là yêu ma quỷ quái đều có thể nhìn thấy, tất cả đều nghi hoặc không rõ quang mang xuất hiện bên trên mặt trăng này là chuyện gì xảy ra.

- Tích tích tích. . .

Gần như đồng thời, có tiếng tin nhắn truyền đến vang lên, Giang Lưu kéo ra nhìn xuống, ảnh chân dung của Cao Dương đang nhấy nháy.

Nàng nhắn một tin tới hỏi mình có không nhìn thấy tình huống kỳ lạ bên trên mặt trăng kia hay không.

- Ta thấy được!

Giang Lưu nhắn tin trả lời qua, vừa mới đóng khung trò chuyện lại thì đột nhiên phát hiện, ảnh chân dung của Hồng Hài Nhi lại cũng đang nhấy nháy.

Minh Giáo ở nước Diệt Pháp có một cái phân bộ, cho nên Hồng Hài Nhi cùng Cao Dương phải phân ra, mỗi người quản lý một nơi.

- Giáo chủ, không biết tại sao biến cố xuất hiện trên mặt trăng làm cho trong lòng của ta có cảm giác không yên.

Đây là nội dung tin nhắn của Hồng Hài Nhi, tin nhắn này làm cho trong lòng của Giang Lưu hơi động một chút.

Trạng thái kỳ dị xuất hiện trên mặt trăng vậy mà lại làm cho trong lòng của Hồng Hài Nhi có cảm giác không yên ư?

Là có quan hệ với hắn hay vẫn là có duyên với hắn?

Sau khi trầm ngâm một lúc, Giang Lưu nhắn một tin qua cho Hồng Hài Nhi:

- Cậu bảo Ngưu Ma Vương cùng Hạt Tử Tinh đưa cậu chạy lên mặt trăng một lần, quan sát tình huống lại nói!

Nếu Hồng Hài Nhi sinh lòng cảm ứng, như vậy, Giang Lưu tự nhiên là phải để Hồng Hài Nhi đi xem một chút, có hai cường giả Đại La Kim Tiên là Ngưu Ma Vương cùng Hạt Tử Tinh đi theo chắc hẳn sẽ cực kỳ an toàn vì dù sao chiến lực của đội ngũ này cũng vô cùng cường hãn.

- Ngộ Không!

Sau khi nhắn tin cho Hồng Hài Nhi, chợt Giang Lưu xoay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tôn Ngộ Không, nói:

- Con cũng đã lâu không đi Nguyệt Cung thăm Tử Hà Tiên Tử rồi phải không nhỉ? Nhân cơ hội này, chúng ta đi Nguyệt Cung chơi một lần nhé!

- Tốt thôi! sư phụ!

Nghe được lời đề nghị của Giang Lưu, Tôn Ngộ Không tự nhiên là không có dị nghị, gật nhẹ đầu nói.

- Sư phụ, người cùng Hầu ca muốn đi Nguyệt Cung sao? Lão Trư ta cũng muốn đi!

Sau khi nghe được cuộc nói chuyện giữaGiang Lưu cùng với Tôn Ngộ Không, ở bên cạnh Trư Bát Giới tiến tới nói chen vào.

Nhìn thoáng qua Trư Bát Giới, Giang Lưu tự nhiên là biết rõ vì sao mà hắn chủ động muốn đi Nguyệt Cung.

Nguyên bản, Giang Lưu cũng không nguyện ý đưa Trư Bát Giới đi qua để khiến cho mọi chuyện trở nên phức tạp. Thế nhưng rốt cuộc Trư Bát Giới cũng có tu vi là Đại La Kim Tiên, hơn nữa hắn quen thuộc Thiên Đình hơn bản thân. Trên mặt trăng xuất hiện trạng thái kỳ dị, tất nhiên sẽ có thật nhiều người trong Thiên Đình và Phật môn tiến đến xem xét chứ nhỉ?

Nghĩ tới đây, Giang Lưu gật nhẹ đầu:

- Đã như vậy, hôm nay mấy thầy trò chúng ta liền cùng đi tới thăm Nguyệt Cung một lần đi!

Ngay cả Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới đều đồng thời đi qua, Giang Lưu đương nhiên sẽ không lưu Sa Ngộ Tịnh cùng Bạch Long Mã lại, dứt khoát, mấy thầy trò cùng đi qua.

- Được rồi, sư phụ!

Sau khi nghe được câu nói của Giang Lưu, Trư Bát Giới lập tức nở một nụ cười tươi, gật đầu nói.

Việc này không nên chậm trễ, nếu đã xác định, đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh lập tức đồng thời khởi hành. Sau khi thu hồi Linh Lung Tiên Phủ, Giang Lưu ngồi ở trên lưng Bạch Long Mã, dưới vó ngựa sinh ra một đóa tường vân, Bạch Long Mã đưa hắn cùng lên bầu trời.

Nhóm năm người trong đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh, nhanh chóng bay về hướng mặt trăng.

Trên đường bay về hướng mặt trăng, Giang Lưu cũng phát hiện không ít vệt sáng đang tranh nhau chen lấn bay cùng về phía này.

Có là Tiên Quan, Thần Tướng của Thiên Đình, có là vị Bồ Tát của Phật môn, đương nhiên, cũng có là Tán Tiên trên Tiên giới, thậm chí còn có yêu ma thực lực mạnh mẽ. . .

Hiển nhiên là tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy trạng thái kỳ dị xuất hiện trên mặt trăng trong đêm hôm khuya khoắt này. Vì thế, căn cứ vào sự hiếu kì, thậm chí là có tâm tư đến đây tầm bảo, rất nhiều người đều chạy tới.

- Pháp Sư Huyền Trang, không nghĩ tới các ngươi cũng tới . . .

Trong khí mấy người Giang Lưu phi hành ở giữa không trung thì đột nhiên một giọng nam hào sảng truyền đến, chào hỏi mấy người Giang Lưu.

Giang Lưu đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một soái ca người cao lớn, nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời vào lúc này chính đang bay tới gần.

Cầm trong tay một cây Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, ở bên cạnh có Hạo Thiên Khuyển đi theo, làm cho người ta chú ý nhất chính là con mắt thần thứ ba ở trên trán của hắn, người này tự nhiên chính là Nhị Lang Thần Dương Tiễn.

- Hóa ra là Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân, đã lâu không gặp!

Thấy Nhị Lang Thần Dương Tiễn bay đến, Giang Lưu khẽ gật đầu nói.

- Chân Quân có biết trạng thái kỳ dị xuất hiện bên trên mặt trăng này là tình huống như thế nào hay không?

Nhị Lang Thần Dương Tiễn có thể coi là người xuất sắc trong hàng ngũ đệ tử đời thứ ba của Xiển Giáo, không chỉ có tu vi Đại La Kim Tiên lại còn giữ chức cao trên Thiên Đình, chắc hẳn kiến thức bất phàm, cho nên Giang Lưu mở miệng hỏi.

- Ta cũng không biết, hôm nay ta ở Độ Giang Khẩu nhìn trăng uống rượu cho nên mới nhìn thấy dị tượng như thế. Trong lòng cũng có chút hiếu kì, cho nên đến đây quan sát một chút!

Sau khi nghe được lời nói của Giang Lưu, Nhị Lang Thần Dương Tiễn khẽ lắc đầu nói.

Nhị Lang Thần Dương Tiễn cũng không có thái độ căm thù gì đối với mấy người Giang Lưu, mà mấy người Giang Lưu tự nhiên cũng không có ác cảm gì đối với hắn.

Vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh, mấy người Giang Lưu đã đi tới trên mặt trăng.

Mặt trăng vốn dĩ là một chỗ vô cùng hoang vu, lúc bình thường cũng chỉ có một tòa Nguyệt Cung cùng đại thần hộ vệ Ngô Cương mà thôi.

Thế nhưng mà hôm nay, ở chỗ này lại cực kỳ náo nhiệt, cường giả của Thiên Đình và Phật môn, còn có Tán Tiên thậm chí yêu ma quỷ quái đều tụ tập ở đây.

Chỉ có điều, vào lúc này mặc dù rất nhiều người đều tụ tập ở đây, nhưng vô luận là Tiên Quan, Thần Tướng, vẫn là Bồ Tát, hoặc là yêu ma nhưng trước mắt tình huống cũng còn xem như là khá bình an vô sự.

Ánh mắt của Giang Lưu nhìn về phía chỗ đã phát sinh trạng thái kỳ dị, chỉ thấy chỗ sinh ra trạng thái kỳ dị này ở trên mặt trăng là một ngọn núi hình vòng cung.

Vào lúc này, bên trong ngọn núi hình vòng cung có một đám lửa lớn màu u lam bốc cháy lên, làm cho ngọn núi hình vòng cung này nhìn tựa như là một ngọn núi lửa vậy.

Chẳng qua là ngọn lửa bình thường sẽ có màu đỏ thắm, làm cho người ta cảm giác được khí tức tràn đầy cuồng bạo, thế nhưng mà, ngọn lửa màu u lam đang bùng cháy ở trên ngọn núi hình vòng cung này lại làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng yên tĩnh.

- Lạnh quá!

Quan sát ngọn lửa màu u lam đang rực cháy này, Giang Lưu đột nhiên rùng mình một cái, mở miệng nói.

Sau khi nói xong một câu như vậy, chợt Giang Lưu lại cảm thấy có chút không được bình thường.

Tu vi của mình bây giờ chính là Đại La Kim Tiên hậu kỳ cấp 87, có thể nói là nóng lạnh bất xâm, thế mà đứng ở chỗ này, bản thân lại cảm giác được rét lạnh! Vậy nhiệt độở chỗ này nhất định thấp đến mức độ đáng sợ chứ nhỉ?

Sau khi đánh giá một phen, Giang Lưu phát hiện bản thân suy nghĩ không có sai, ở chung quanh rất nhiều Tiên Quan, Thần Tướng cùng các yêu ma đều chậm rãi lui về sau, trên mặt của mọi người đều hiện lên biểu cảm khó chịu, thậm chí mấy người có tu vi thấp còn thở ra cả hơi lạnh.

Hiển nhiên dù cho là những người trong Thiên Đình và Phật môn cùng các yêu ma này đều khó mà chịu đựng được hàn ý lạnh thấu xương này.

- Đây là lửa gì? Thế mà có thể cho Đại La Kim Tiên cũng cảm thấy rét lạnh!

Nhìn ngọn lửa màu u lam ở trước mắt, trong lòng của Giang Lưu âm thầm kinh ngạc.

Khi mà ở trong lòng của Giang Lưu còn đang âm thầm nghi hoặc thì lòng có cảm giác, Giang Lưu quay đầu nhìn lại về phía bên phải.

Giữa bầu trời có mấy cột sáng xuất hiện, ba người Hồng Hài Nhi, Ngưu Ma Vương cùng Hạt Tử Tinh đã bay qua bên này, khí tức mạnh mẽ làm cho mấy người ở chung quanh đều lui ra.

Mấy người Hồng Hài Nhi hiển nhiên cũng cảm ứng được ánh mắt của Giang Lưu, cho nên đưa ánh mắt nhìn qua bên này một chút.

Chỉ có điều, mấy người lại cũng không có chào hỏi, không để lại dấu vết dời ánh mắt đi.

Chờ Hồng Hài Nhi tới quan sát được một lát, Giang Lưu kéo danh sách bạn bè ra, nhắn một tin qua cho Hồng Hài Nhi:

- Ngọn lửa này màu u lam là thứ gì, cậu có thể biết được hay không?

- Giáo chủ, ta không biết ngọn lửa này rốt cuộc là cái gì, thế nhưng mà, ta lại có thể cảm giác được ngọn lửa này có lực hấp dẫn lớn lao đối với ta!

Rất nhanh Hồng Hài Nhi cũng đã nhắn một tin để trả lời câu hỏi của Giang Lưu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận