Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1394: Chuyện này, là một bước quan trọng để lập lại Nhân Hoàng!



Kỳ thực, thấy Ngọc Đế không trả lời ngay, ngược lại còn vừa đánh trống vừa la làng chất vấn ngược lại hắn sao lại đến Bắc Câu Lô Châu, Giang Lưu đã nhận ra chuyện này giống như những gì mà hắn nghĩ, phía sau chuyện này Ngọc Đế đang diễn một vai mờ ám.

Tương tự, những Thần Tiên trên Lăng Tiêu bảo điện cũng đâu phải là ngốc, đương nhiên cũng có thể nhận ra một hai!

Vì thế mới chẳng có ai mở miệng ngăn cản mình!

Nếu không, thái độ của mình nói với Ngọc cứng rắn như vậy, bọn họ sao lại khoanh tay làm ngơ.

- A Di Đà Phật!

Chất vấn Ngọc Đế có phải đã sớm biết chuyện này, đợi hai ba giây cũng chẳng thấy Ngọc Đế trả lời.

Mắt thấy hắn mở miệng, tựa hồ chuẩn bị trả lời, Giang Lưu lại niệm Phật hiệu, trực tiếp chặn lại lời của Ngọc Đế, nói:

- Nếu bệ hạ đã mặc nhận như thế, vậy bần tăng cũng không nói nhiều nữa!

- Chuyện này nếu bệ hạ đã không nhúng tay vào, vậy thì, bần tăng sẽ thay Nhân tộc, tự mình xen vào!

Bỏ lại một câu, thân hình của Giang Lưu khẽ động, trực tiếp xoay người rời khỏi Lăng Tiêu bảo điện, nghênh ngang bỏ đi.

- Cứ như vậy, xong rồi?

Nhìn thấy Giang Lưu khí thế hừng hực mà đến, đầu voi đuôi chuột mà đi, các vị Thần Tiên trong Lăng Tiêu bảo điện ai nấy đều sững sờ kinh ngạc.

Bình thường Chiên Đàn Công Đức Phật đâu có dễ nói chuyện như vậy, sao lần này, hắn lại đầu voi đuôi chuột mà rời khỏi chứ?

Lúc này Ngọc Đế cũng lên tiếng, vẻ mặt tức giận nói:

- Hừ, Huyền Trang này thật sự càng ngày càng láo xược, vậy mà lại dám tới chất vấn quả nhân, đến Như Lai Phật Tổ cũng không có tư cách đó đâu!

Nhìn thấy Ngọc Đế nổi giận, các Thần Tiên trong Lăng Tiêu bảo điện đều cúi đầu không dám nói lời nào, nhưng trong lòng đều sáng như gương.

Thân phận của Phật Tổ Như Lai không phải Nhân tộc, cho nên đương nhiên là hắn không có tư cách để tới chất vấn vấn đề này.

Nhưng bản thân Chiên Đàn Công Đức Phật là Nhân tộc, hắn tới đây chất vấn, cũng có thể nói là hợp lý mà?

Tất nhiên, bây giờ Ngọc Đế đang nổi cơn thịnh nộ, không một vị Thần Tiên nào dám mở miệng để rước cái xui xẻo vào người cả!

- Huyền Trang này quả thật càng lúc càng không xem quả nhân ra gì! Hừ, vô lượng lượng kiếp chỉ còn mấy ngày cuối, quả nhân tạm thời nhẫn nại, đợi vô lượng lượng kiếp kết thúc, ta sẽ đòi cả vốn lẫn lời!

Sắc mặt Ngọc Đế âm trầm như nước, đồng thời, trong lòng cũng thầm lẩm bẩm.

Hắn hạ quyết tâm, nhất định sau khi Tây Hành kết thúc rồi tính sổ.

Giống như khi đại kiếp phong Thần lúc trước, thân là người khí vận, Khương Tử Nha sắc phong Tiên Thần khắp trời này lại có kết cục như thế nào?

Sau khi rời khỏi Lăng Tiêu bảo điện, thân hình của Giang Lưu khẽ động, gọi Thiện Thi của mình ra.

Căn dặn kỹ càng một phen, Thiện Thi nghiêm túc gật đầu, chắp tay:

- Đạo hữu yên tâm, chuyện này ta sẽ lo liệu ổn thỏa!

Dứt lời, Thiện Thi bay thẳng về hướng thành Trường An.

Còn Giang Lưu thì sao? Hắn xoay người lại bay về hướng Bắc Câu Lô Châu.

Những Nhân tộc ở Bắc Câu Lô Châu này đều háo hức chờ đợi Giang Lưu quay trở về.

Nhìn Giang Lưu đã về, từng người Nhân tộc này vây quanh hắn, trên mặt lộ ra hi vọng cùng lo lắng.

- Đại sư, sao rồi? Ngọc Đế nói thế nào?

- Ai, bần tăng đi Lăng Tiêu bảo điện một chuyến, Ngọc Đế cũng không có ý định phái Thiên binh Thiên tướng hạ giới trừ ma, thậm chí...

Giang Lưu còn chưa nói hết, tráng niên bên cạnh hừ lạnh một tiếng.

- Hừ, ta đã biết từ lâu, nếu Ngọc Đế thật sự muốn ra tay, hà tất phải đợi đến hôm nay!

Đồng thời, những Nhân tộc này cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng trên mặt.

Tâm tính lão giả bên cạnh vẫn cứng cáp hơn, tuy rằng lòng của hắn chùng xuống, nhưng vẫn thuận theo lời nói khi nãy của Giang Lưu mà tiếp tục.

- Xin hỏi đại sư, thậm chí cái gì?

Sau đó Giang Lưu lại nói:

- Thậm chí, bần tăng còn chất vấn Ngọc Đế, chuyện Ma Môn này có phải Ngọc đế đã biết từ trước, tuy Ngọc Đế không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận!

Nghe vậy, tráng niên bên cạnh tức giận hét lên:

- Đáng giận! Ngọc Đế thân là chủ Tam giới, vậy mà lại bàng quan không lo chuyện xây dựng Ma Môn này! Quả là uổng cho danh chủ Tam giới!

- Đại sư, trước khi đi, ngươi từng đồng ý, nói là...

Đến lúc này, không thể trông chờ vào Ngọc Đế được nữa, ánh mắt của lão nhân lại rơi vào trên người Giang Lưu.

Tương tự, ánh mắt của các Nhân tộc khác cũng đều rơi vào trên người Giang Lưu, hiển nhiên là coi Giang Lưu như cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

Thấy trong ánh mắt những Nhân tộc này đều mang vẻ tuyệt vọng, Giang Lưu nói:

- Các ngươi đừng lo lắng, bần tăng đã nói, tuyệt đối sẽ không nuốt lời! Chuyện này Ngọc Đế không quản! Bần tăng sẽ quản!

- Đa tạ đại sư!

Lời nói chắc như đinh đóng cột của Giang Lưu giống như một liều thuốc trợ tim, khiến ánh mắt những Nhân tộc này lại tươi sáng như trước.

Giống như nhìn thấy một tia hy vọng trong một vực thẳm tăm tối.

Lấy lão giả này dẫn đầu, những người khác đều lần lượt quỳ xuống lễ bái Giang Lưu.

Vội vàng kéo lão giả dẫn đầu đứng dậy, Giang Lưu nói:

- Mọi người, không cần phải như thế! Tuy bần tăng hứa sẽ giúp các ngươi, nhưng mà, trời giúp người tự giúp mình, các ngươi cũng không thể không làm gì, cái gì cũng đợi một mình bần tăng đi làm!

Nghe lời Giang Lưu nói vậy, lão giả cầm đầu gật đầu đồng ý, rồi hỏi:

- Những gì đại sư nói đều rất có lý, chỉ là, không biết bọn ta nên làm thế nào? Vẫn mong đại sư chỉ dẫn một hai?

Tự mình ra tay cứu mình, đương nhiên là sẵn sàng làm rồi.

Nhưng mà, chuyện khẩn cần lên trời đã mất đi tác dụng, bản thân làm sao mà tự cứu đây? Lão nhân bây giờ hoàn toàn không nghĩ ra được chủ ý gì.

Giang Lưu nói tiếp:

- Rất đơn giản, tuy bây giờ Ngọc Đế đã mặc kệ chuyện này rồi, nhưng nay Nhân tộc có Nhân Vương! Các ngươi đốt hương cầu khẩn, xin Nhân Vương ra tay giúp đỡ, chắc chắn Nhân Vương sẽ không khoanh tay đứng nhìn!

- Nhân Vương!?

Nghe Giang Lưu nói như vậy, những Nhân tộc này cảm giác như đã đẩy ra được tầng mây mù trước mắt.

Đúng ha, Ngọc Đế mặc kệ, nhưng bây giờ còn có Nhân Vương mà.

Hơn nữa, trước đây pháp sư Huyền Trang cũng có nói mối quan hệ giữa hắn và Nhân Vương Lý Thế Dân.

- Chỉ là…

Nhưng mà, tuy đã được Giang Lưu chỉ điểm, những Nhân tộc này cảm thấy quả thực có cách, nhưng sau một hồi im lặng, lão giả dẫn đầu khó xử nói:

- Nhân Vương ở Nam Thiệm Bộ Châu xa xôi cách đây mấy mươi vạn dặm đường, cho dù bọn ta có thắp hương cầu khẩn, Nhân Vương có thể đến kịp sao?

Giang Lưu nghe vậy bèn nói:

- Chư vị, các ngươi đừng coi thường sức mạnh của Nhân tộc, suy cho cùng, nhân vật chính của trời đất này không phải Tiên Phật, mà chính là Nhân tộc chúng ta!

- Thái công, nếu đại sư đã nói như thế, chắc chắn sẽ không sai đâu! Yên tâm đi!

Đối với Giang Lưu có ơn cứu mạng, đương nhiên những tộc nhân này vẫn rất tin tưởng, cho nên mặc dù có chút không chắc, nhưng sau khi nghĩ lại, những người này vẫn quyết định làm theo lời Giang Lưu nói.

Để tự cứu mình, đương nhiên sẽ không làm lãng phí thời gian nữa.

Những tộc người này nhanh chóng bày xong hương án, cũng chuẩn bị xong bài vị của Nhân Vương Lý Thế Dân.

Ngay sau đó, những Nhân tộc này bắt đầu thắp hương, cầu nguyện với Lý Thế Dân, giải thích tình hình ở phía Bắc Câu Lô Châu, đại ý, đương nhiên là khẩn cầu Nhân Vương Lý Thế Dân đến cứu giúp những Nhân tộc như mình!

Tình hình Bắc Câu Lô Châu thế nào, tạm thời khoan nói.

Ở phía bên kia, bóng dáng của Thiện Thi lao với tốc độ rất nhanh, đã đến thành Trường An, tìm đến Cao Dương công chúa ở Minh giáo, tường thuật lại chuyện Ma Môn ở Bắc Câu Lô Châu, chẳng hề bỏ sót chi tiết nào cho Cao Dương công chúa.

Sau khi kể lại toàn bộ câu chuyện, Thiện Thi nói:

- Công chúa, chuyện này có liên quan đến việc lập lại Nhân Hoàng, làm phiền công chúa rồi!

- Yên tâm, chuyện này, đương nhiên ta sẽ không lơ là!

Nghe vậy, Cao Dương gật đầu nói, lập tức đi về phía Hoàng cung.

Công chúa Cao Dương trở về Hoàng cung, đương nhiên không ai dám ngăn cản, nàng đi thẳng đến chỗ Lý Thế Dân.

Tương tự, Cao Dương cũng kể lại những vấn đề mà Thiện Thi nói với mình cho Lý Thế Dân.

Cuối cùng Cao Dương cũng mở lời, nói ra ý nghĩa của chuyện này một cách thật nghiêm túc.

- Phụ hoàng! Chuyện tái lập Nhân Hoàng vốn không có thời cơ thích hợp, bây giờ Ngọc Đế đã không lo không quản, nếu Nhân tộc chúng ta có thể làm tốt chuyện này, chứng tỏ chúng ta có lực lượng đối kháng với Ma tộc, càng có năng lực quản lý nhân gian! Đối với việc tái lập Nhân Hoàng, cực kỳ quan trọng!

- Không sai, quả thật là cơ hội ngàn năm hiếm có!

Nghe được lời nhắc nhở của Cao Dương, ánh mắt Lý Thế Dân cũng sáng lên, gật đầu thật mạnh.

Đã từng là Hoàng đế của Đại Đường, bây giờ là Nhân Vương của Nhân tộc, nếu có thể, đương nhiên là Lý Thế Dân muốn tiến thêm một bước nữa, trở thành Nhân Hoàng của cả nhân gian này!

Nhân Hoàng đã bị phế, nếu mình có thể tái lập Nhân Hoàng vào lúc này, vậy danh tiếng của mình ở Nhân tộc chẳng phải sẽ bì được với Tam Hoàng Ngũ Đế ở động Hỏa Vân Thánh Nhân sao?

Đương nhiên đây là theo đuổi lớn nhất của Lý Thế Dân hiện giờ!

- Đến rồi!

Sau cuộc trò chuyện của Lý Thế Dân và Cao Dương, rồi nói về tính chi tiết của vấn đề, đột nhiên, trong lòng Lý Thế Dân khẽ động.

Lý Thế Dân là Nhân Vương, nên nghe rõ được có người đang cầu khấn với mình!

Nhấc tay lên, Không Động ấn – Thần khí khí vận của Nhân tộc hiện ra trong tay Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân vượt qua khoảng cách hàng trăm nghìn dặm, cho những Nhân tộc ở Bắc Câu Lô Châu một câu trả lời trực tiếp, cho thấy hắn tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Chợt lập tức, thu Không Động ấn lại.

Lý Thế Dân nói:

- Việc này không thể chậm trễ, Cao Dương, hành động lần này có can hệ rất lớn, phụ hoàng đích thân đến Bắc Câu Lô Châu một chuyến!

Cao Dương nghe vậy cũng gật đầu nói:

- Nữ nhi sẽ đến Minh Giáo, chiêu binh mãi mã!

Trước đó, để cứu Cao Dương, Minh Giáo đã lộ rõ cơ bắp của mình trước mặt Tam giới Lục đạo.

Nhưng sau cùng vẫn không chiến thắng, coi như là một chút khiếm khuyết nhỏ.

Trận chiến với Ma giới lần này, Minh Giáo có thể nói là nhất định, nhất định phải đánh bại đám Ma tộc xâm phạm này!

Bạn cần đăng nhập để bình luận