Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1302: Đoàn Tây Hành lũ lượt kéo đến



Tại Đại Lôi Âm Tự, Như Lai Phật Tổ lẳng lặng ngồi trên đài sen của mình, một lời cũng không nói, trong lòng lại thầm lẩm bẩm.



Vô duyên vô cớ, Kính Hà Long Vương đã mất tích bao năm nay không ngờ lại xuất hiện.



Mà sau khi xuất hiện lại vừa khéo để Tiểu Bạch Long Ngao Liệt nhìn thấy.



Về quan hệ giữa Tiểu Bạch Long Ngao Liệt và người thúc phụ Kính Hà Long Vương này, Như Lai Phật Tổ cũng có biết.



Dù sao đó cũng là một trong năm thành viên của đoàn Tây Hành, đương nhiên Như Lai Phật Tổ phải có sự tìm hiểu đầy đủ.



Mà khi biết được chuyện Kính Hà Long Vương bị giết có oan khuất, Tiểu Bạch Long sẽ phản ứng như vậy cũng không có gì kỳ lạ.



Sau khi im lặng hồi lâu, trong lòng Như Lai Phật Tổ không khỏi thở dài một tiếng, than thở mà nói:



- Ai, vô lượng lượng kiếp Tây Hành, quả thế!



Trùng hợp sao? Như Lai Phật Tổ không tin, trên thế giới này làm gì có chuyện trùng hợp đến như vậy? Linh hồn của Kính Hà Long Vương vừa mới hiện ra, Tiểu Bạch Long đã xuất hiện luôn rồi?



Theo Như Lai Phật Tổ thấy, tất cả những chuyện này đều là do có sự tồn tại của vô lượng kiếp Tây Hành, thế cho nên mới biến thành một kiếp nạn?



Ở bên cạnh, Dược Sư Vương Phật yên lặng chờ đợi Như Lai Phật Tổ đưa ra quyết định cho chuyện này, nhưng đợi mãi cũng không có được chỉ thị của Như Lai Phật Tổ nên không nhịn được mà mở miệng hỏi:



- Phật Tổ, chuyện này chúng ta cần giải quyết thế nào?



Nghe thấy Dược Sư Vương Phật hỏi, Như Lai Phật Tổ lắc đầu đáp:



- A Di Đà Phật, chuyện này không cần quá vội vàng!



Lời này khiến thần sắc Dược Sư Vương Phật càng trở nên mơ hồ, hiển nhiên là không hiểu rốt cuộc Như Lai Phật Tổ có ý gì.



Như Lai Phật Tổ giải thích:



- Thỉnh kinh Tây Hành chính là vô lượng lượng kiếp, mà đoàn thỉnh kinh Tây Hành tất nhiên sẽ phải chịu chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, đây là số đã định, cho nên, một khi có cơ hội, những chuyện mà nhóm Huyền Trang gặp phải đều sẽ chuyển hóa thành kiếp nạn!



Nghe vậy, Dược Sư Vương Phật hiểu ra:



- Cho nên, ý Phật Tổ là chuyện này đã chuyển hoá thành một lần kiếp nạn?



Như Lai Phật Tổ gật đầu, thần sắc bình tĩnh đáp:



- Không sai!



Càng là kiểu tình huống trùng hợp như vậy, khiến cho sự việc càng ngày càng lớn thì càng khiến cho Như Lai Phật Tổ có thể chắc chắn rằng chuyện này là kiến nạn do thiên đạo định trước, nên mới khiến cho sự việc phát triển theo hướng này.



Nghe vậy, Dược Sư Vương Phật gật đầu, thần sắc như bừng tỉnh:



- Hoá ra là vậy, hoá ra là vậy…



Sau khi trầm ngâm một lát, Dược Sư Vương Phật chợt hỏi Như Lai Phật Tổ:



- Nếu đây đã là kiếp nạn với đoàn Tây Hành, vậy chuyện này cũng không dễ dàng giải quyết như thế, chúng ta chỉ cần lặng nhìn kỳ biến là được rồi?



- Không sai, chuyện này chúng ta chỉ cần lặng nhìn kỳ biến, đợi xem sự phát triển của mọi chuyện là được rồi!



Nếu Như Lai Phật Tổ đã quyết định lặng nhìn kỳ biến, đương nhiên Phật Môn không có ý can dự vào những chuyện xảy ra sau đó, chỉ sai người theo dõi tiến triển của tình hình mà thôi.



Tôn Ngộ Không ở thành Trường An, yên lặng ẩn núp trong bóng tối, ánh mắt đặt trên người Viên Thủ Thành, đợi xem liệu có Tiên Phật nào ra tay với Viên Thủ Thành hay không.



Đợi hai ba ngày, mỗi ngày Viên Thủ Thành vẫn lấy danh của cháu mình Viên Thiên Canh để giả danh lừa bịp, không có Tiên Phật nào ra tay với hắn.



Tôn Ngộ Không âm thầm trao đổi với Giang Lưu, sau khi xác định sẽ không có ai ra tay với Viên Thủ Thành, do đó Tôn Ngộ Không cũng quay về bên đoàn thỉnh kinh Tây Hành.



Nếu có Tiên Phật ra tay với Viên Thủ Thành đương nhiên là tốt nhất, nhưng nếu không thì cũng chẳng sao.



May mà mấy thầy trò hắn sớm đã nghĩ ra phương pháp ứng phó sau đó rồi.



Cho nên, sau khi về bên đoàn thỉnh kinh Tây Hành, mấy thầy trò thống nhất thảo luận một chút, không nhiều lời trực tiếp hành động, bay lên Thiên Đình.



Một ngày này, mấy Thiên binh Thiên tướng trấn thủ Nam Thiên Môn vẫn đứng canh ở cổng như thường lệ.



Nhưng ngay lúc này, vài Thiên binh Thiên tướng phát hiện ra có vài bóng người đang tiến gần đến nơi này.



Đợi đến khi ánh mắt của mấy Thiên binh Thiên tướng này nhìn qua thì từng người hoảng sợ đến biến sắc.



Giang Lưu ngồi trên lưng Bạch Long Mã, vó ngựa đạp trên vân mây, bay ngay giữa không trung, đồng thời Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh cũng theo bên cạnh Giang Lưu.



Đoàn thỉnh kinh Tây Hành rất nhanh liền đến được chỗ cửa lớn của Nam Thiên Môn.



Nhìn thấy mấy thành viên của đoàn thỉnh kinh Tây Hành, vài Thiên binh Thiên tướng đang trấn thủ thầm run sợ trong lòng, nhưng cũng vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc, mở miệng chào hỏi:



- Chiên Đàn Công Đức Phật, Đại Thánh gia…



Ngồi trên lưng Bạch Long Mã, Giang Lưu vẫn khiêm tốn lễ độ như thường ngày, nói:



- Chư vị, nhóm người bần tăng muốn đến Đại Lôi Âm Tự diện kiến Ngọc Hoàng Đại Đế…



Nghe vậy, một Thiên binh Thiên tướng trên mặt lộ rõ thần sắc khó xử, hỏi Giang Lưu:



- Việc này, Công Đức Phật, việc này hãy để bọn ta đi thông báo một chút ha? Để Ngọc Hoàng Đại Đế đi ra nghênh đón các ngươi?



Cho dù thế nào, đoàn thỉnh kinh Tây Hành đã lũ lượt kéo đến Nam Thiên Môn, muốn vào trong Thiên Đình, đây không phải là một chuyện nhỏ, đương nhiên phải đi thông báo một phen mới tốt.



Hừ!



Do đã quen với việc sư phụ đóng vai người tốt, còn mình đóng vai ác nên nghe vậy, không đợi Giang Lưu mở miệng nói gì, Tôn Ngộ Không đã hừ lạnh một tiếng, mặt khó chịu nói:



- Lão Tôn ta là dù gì cũng là Tề Thiên Đại Thánh, ta muốn vào Thiên Đình, thế mà các ngươi cũng dám ngăn lão Tôn ta sao?



Tôn Ngộ Không nói xong, Trư Bát Giới ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý nói, thể hiện thái độ của mình:



- Không sai, dù thế nào thì lão Trư ta cũng là Thiên Bồng Nguyên Soái đó?



Giang Lưu ngồi trên lưng Bạch Long Mã, theo thói quen đóng vai tốt nói vài câu dễ nghe, nhưng lại không có ý ngăn cản Tôn Ngộ Không.



Nhìn thấy Tôn Ngộ Không cuối cùng còn lôi gậy Kim Cô ra, mấy Thiên binh Thiên tướng này trong lòng hoảng sợ, nào còn dám ngăn cản nữa? Lập tức cho bọn họ vào trong.



- Chiên Đàn Công Đức Phật, Đại Thánh gia, các ngươi vào đi! Chúng ta không dám ngăn cản nữa!



- Vậy mới hợp lý nha!



Nghe những lời đó, Tôn Ngộ Không mới hài lòng gật gù, sau đó vác gậy Kim Cô của mình, dắt Bạch Long Mã, mấy thầy trò cứ như vậy đường hoàng vào trong Nam Thiên Môn.



Trong Lăng Tiêu bảo điện, Ngọc Đế yên lặng ngồi trên bảo tọa, từ trên nhìn xuống các vị Thần Tiên trong đại điện, nghe bọn họ lần lượt báo cáo công việc.



Không thể không nói, chuyện Vương Mẫu bị giết, roi Đả Thần bị cướp đi, cộng thêm ba lần bảy lượt mất thể diện trong tay Huyền Trang đã đủ để khiến Ngọc Đế cảm thấy uy tín của mình đang ngày một giảm xuống.



Có điều, với thủ đoạn gần đây của hắn, cộng thêm việc Vương Mẫu nương nương sau khi chết còn có thể sống lại, ở một mức độ nào đó cũng có thể coi là một lần nữa chứng minh được bản lĩnh của hắn.



Ngọc Đế có thể cảm nhận được rằng gần đây uy tín của mình đang dần dần được lấy lại.



Lúc này, một Tiên quan đứng trước mặt Ngọc Đế báo cáo một việc lớn khá là ồn ào trong thời gian gần đây một cách rõ ràng cho Ngọc Đế nghe:



- Hồi bẩm Ngọc Đế, gần đây Minh Giáo có xây dựng cà phê mạng, trong đó có trò chơi mới ra mắt, một khi được phát hành là gây ra tiếng vang vô cùng lớn. Thậm chí Nhân Vương Lý Thế Dân cũng bày tỏ rõ ràng rằng trong trận thi đấu ngày mai sẽ cho thêm hạng mục trò chơi mới thành một hạng mục thi đấu!



Nghe vậy, Ngọc Đế hơi nhướn mày.



- Vậy sao?



Minh Giáo bây giờ là nơi do Cao Dương nắm giữ, nhưng mà Thái Thượng Lão Quân lại đích thân đến cổ vũ, thậm chí giúp cắt băng?



Khi trong lòng đang kinh ngạc và tò mò, Ngọc Đế chuyển mắt, nhìn sang Thái Thượng Lão Quân ở bên cạnh, hỏi:



- Lão Quân, trò chơi mới đó thật sự hay như vậy sao?



Nghe được hỏi, Thái Thượng Lão Quân tiến lên hai bước, đáp lời Ngọc Đế:



- Khởi bẩm bệ hạ, trò chơi này thực sự rất lôi cuốn, hết sức hấp dẫn người khác!



Được rồi, tuy rằng vì Cao Dương công chúa mà Ngọc Đế muốn ngăn chặn cái gọi là cà phê mạng và trò chơi mới.



Nhưng mà nếu Thái Thượng Lão Quân cũng đứng ra khen ngợi trò chơi mới hết mình như vậy, đương nhiên Ngọc Đế sẽ không nói thêm gì nữa.



- Hồi bẩm bệ hạ!



Ngay lúc này, một vị Thần tướng trấn thủ bên ngoài Lăng Tiêu bảo điện rảo bước đi vào, xem thần sắc rất là cấp thiết.



Ánh mắt Ngọc Đế nhìn về Thần tướng đó, hỏi:



- Sao vậy? Có chuyện gì à?



Thần tướng kia vội vàng nói:



- Bệ hạ, Chiên Đàn Công Đức Phật bọn họ đến rồi!



- Bọn họ?



Ngọc Đế hơi nhếch lông mày, hiển nhiên nghe ra được Thần tướng dùng từ này là có ý gì.



Gật đầu, Thần tướng đáp lời:



- Vâng, Chiên Đàn Công Đức Phật, Tề Thiên Đại Thánh, Thiên Bồng Nguyên Soái, Quyển Liêm Đại Tướng cùng với Tây Hải Long Tam Thái tử…



Lời này khiến cho sắc mặt tất cả Thần Tiên ở đó đều hơi đổi, đồng thời đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều mang thần sắc kinh ngạc.



Tuy đây không phải lần đầu tiên Huyền Trang đến Lăng Tiêu bảo điện, nhưng tình huống thầy trò bọn họ đều thi nhau kéo đến như hôm này thì lại là lần đầu tiên!



Nghe được lời đó, Ngọc Đế chau mày, trong lòng không thoải mái.



- Bọn họ đến làm gì?!



- Ngọc Đế lão nhi…



Chính vào lúc này, còn không đợi Ngọc Đế mở miệng truyền bọn họ vào, tiếng của Tôn Ngộ Không đã chợt vang lên, tiếp theo đó, toàn bộ đoàn thỉnh kinh Tây Hành đều tiến vào.



Vài Thần Tiên bên cạnh nhìn thấy điệu bộ của Tôn Ngộ không, há miệng muốn trách mắng một câu.



Nhưng nhìn trái nhìn phải, một người mở miệng cũng không có, người vốn dĩ muốn mở miệng cũng nuốt xuống lời định nói.



- Chiên Đàn Công Đức Phật…



Đối với tiếng kêu to của Tôn Ngộ Không, Ngọc Đế không hề để tâm, cũng không trả lời, ánh mắt chỉ rơi xuống người Giang Lưu, hơi nheo lại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận