Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1126: Quốc Vương, nếu ta muốn chúng ta đồng thời lật ngược Tây Thiên thì ngài nghĩ thế nào?

Người dịch: Nguyễn Khiêm

- Sư phụ, lão Tôn ta đã quay lại rồi đây!

Sau khi mấy người Giang Lưu cùng Quốc Vương ngồi xuống thì cũng không lâu lắm, giọng nói của Tôn Ngộ Không vang lên.

Sau đó, hắn nhanh chóng đi tới bên bàn nồi lẩu, đặt mông ngồi xuống.

Quốc Vương mở mắt ra nhìn thoáng qua Tôn Ngộ Không, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Chẳng phải là ngày mai bọn họ phải rời khỏi rồi hay sao? Có chuyện gì quan trọng gấp như vậy?

Chỉ có điều, Quốc Vương cũng không có ý tứ lắm miệng đến hỏi ra, vì thế, chẳng qua là nhìn Tôn Ngộ Không một chút, cũng không nhiều lời.

- Tới tới tới, chúng ta bắt đầu thôi!

Sau khi Tôn Ngộ Không quay lại, Giang Lưu nói với Quốc Vương cùng Vương Hậu.

Sau đó, hắn chậm rãi bỏ nguyên liệu nấu ăn vào bên trong nồi lẩu, đồng thời, cũng đại khái giảng giải cho Quốc Vương cùng Vương Hậu nghe một chút về phương pháp ăn lẩu này.

Không nói thêm gì, Quốc Vương trước kẹp lên một miếng thịt trâu cuốn bỏ vào bên trong nồi nước súp thơm cay vài phút cho nóng, sau đó bỏ vào trong miệng.

- Hô, ăn ngon!

Thịt trâu cuốn vị cay vào miệng, hương vị cay nồng nổ tung ở trong miệng

Đây là lần đầu tiên Quốc Vương ăn qua món ăn thơm ngon mới lạ như thế này, để cho hắn ăn no thỏa mãn.

- Mặc dù nước súp cay này cũng ngon tốt, thế nhưng mà, hương vị vẫn còn có chút quá nồng đi, ta vẫn là thích ăn nhúng nước hầm xương bên này hơn!



Vương Hậu cũng nếm nếm sau đó, cảm thấy vị cay quá nồng khiến cho bà có chút không chịu được, đành phải chuyển qua nhúng nước hầm xương bên kia.

- Đại sư, món lẩu này của các vị thật đúng là quá tuyệt, hơn nữa hai loại khẩu vị mặc cho chọn lựa!

Sau khi ăn no nê, Quốc Vương mở miệng tán thưởng Giang Lưu.

- Bệ hạ nếu như là ưa thích thì không thể tốt hơn!

Nếu như bản thân mời khách ăn cơm, vậy dĩ nhiên khách nhân ưa thích là trọng yếu nhất.

Một đám người vây quanh nồi lẩu, ngươi tới ta đi, nhìn bầu không khí vô cùng hòa hợp, cảm giác một đám người ngồi quây quần quanh một bàn để ăn cơm cũng đặc biệt tốt.

Đối với Quốc Vương cùng Vương Hậu của nước Diệt Pháp, lúc đầu chẳng qua là cảm thấy nồi lẩu này tương đối mới lạ mà thôi, thế nhưng sau khi ăn qua thì là khen không dứt miệng.

Sau khi qua ba lần rượu, năm lượt thêm đồ ăn, Quốc Vương của nước Diệt Pháp quan sát mấy người Giang Lưu đều cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều, có phần coi là bằng hữu chân chính.

Thứ nhất là văn hóa bàn rượu ảnh hưởng, mọi người cùng nhau vây quanh ăn cơm thật là dễ dàng giảm bớt khoảng cách.

Thứ hai cũng là nhờ hiệu quả đặc biệt đối xử chân thành công kia của Nồi Thái Cực Uyên Ương.

Một nồi lẩu ăn đầy đủ một giờ mới hết, chủ và khách đều vui vẻ, Quốc Vương của nước Diệt Pháp kia còn kém lôi kéo Tôn Ngộ Không qua chơi oẳn tù tì uống rượu mà thôi.

- Bệ hạ. . .

Mắt nhìn thấy bầu không khí không sai biệt lắm, Giang Lưu mở miệng hô lên một câu với Quốc Vương của nước Diệt Pháp rồi nói:

- Hôm qua, người dân thôn Bạch Ngạn kia bị Ngộ Không giết chết, mặc dù điểm xuất phát của Ngộ Không là tốt, nhưng rốt cuộc cũng tạo thành một chút phiền toái. Ta thay mặt hắn, xin lỗi bệ hạ!

- Đại sư, chuyện này đều đã đi qua, hơn nữa cách xử lý cùng thái độ của các vị khiến cho ta cảm thấy vô cùng hài lòng, không cần phải nói xin lỗi nữa!

Quốc Vương của nước Diệt Pháp khoát tay áo, hào sảng nói, sắc mặt có chút đỏ hồng, nhìn đã có sáu, bảy phần say.

Thấy được thái độ của Quốc Vương nước Diệt Pháp, Giang Lưu khẽ gật đầu, hỏi tiếp:

- Vào ban ngày, bệ hạ nói Mộng Mô kia cũng là bị người mưu hại, ta tư chất ngu dốt, khó có thể lý giải được, mong rằng bệ hạ có thể giải thích nghi hoặc giúp ta!

- Sư phụ bây giờ nói lên láo đến mức quá thành thạo, thật đúng là ngay cả con mắt đều không nháy!

Nghe được lời nói của Giang Lưu, ở bên cạnh, sau khi liếc mắt Giang Lưu một chút, trong lòng của Trư Bát Giới âm thầm lẩm bẩm.

Ở trong lòng của Trư Bát Giới, trí tuệ của sư phụ chính là thiên hạ vô song, thế nhưng mà, ở trước mặt của Quốc Vương nước Diệt Pháp, sư phụ lại nói bản thân tư chất ngu dốt.

Nếu như là ngay cả sư phụ đều nhận tư chất ngu dốt vậy thì trên thế giới này còn có người thông minh hay sao?

Đồng thời, ở bên cạnh, Tôn Ngộ Không cũng nhìn Giang Lưu một chút, sắc mặt hiện lên biểu cảm xoắn xuýt.

Tôn Ngộ Không rất rõ ràng, sư phụ nói lời những lời này, thậm chí sư phụ mời Quốc Vương ăn lẩu là có tính toán, kế hoạch riêng.

Thế nhưng mà, vào lúc này, bản thân rõ ràng biết rõ, lại không thể mở miệng nói, trong lòng của Tôn Ngộ Không có cảm giác hơi áy náy với Quốc Vương.

Hiệu quả đặc biệt đối xử chân thành này không chỉ là có tác dụng làm tăng hảo cảm của Quốc Vương đối với mấy người Giang Lưu mà đồng thời mấy người Giang Lưu cũng bị ảnh hưởng.

- Pháp Sư, vấn đề này không khó nghĩ rõ ràng như thế chứ?

Nghe được câu hỏi của Giang Lưu, sau khi trầm ngâm một lát, Quốc Vương của nước Diệt Pháp nói.

- Xin bệ hạ giải thích nghi hoặc giúp ta!

Giang Lưu không giải thích thêm gì, chỉ nói như vậy.

- Mộng Mô kia đã nói mục đích của nó chính là mảnh vỡ gì đó trong nước sông, thế nhưng mà, hết lần này tới lần khác, sau khi phụ thể, hắn không ra sông mò lại chạy vào Vương Thành, gây xung đột với mấy người các vị! Hơn nữa, bởi vì lần xung đột này suýt chút nữa góp cả mạng mình vào, làm cho chuyện bị náo lớn, nhìn qua tựa hồ mọi việc chỉ là trùng hợp, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, ta cảm thấy là khả năng trùng hợp không lớn!

Quốc Vương của nước Diệt Pháp mở miệng giải thích.

- Bệ hạ, ý của ngài là? Thiết ca kia cùng Ngộ Không xảy ra xung đột, lúc ấy tức giận không phải là bởi vì nhận lấy Mộng Mô ảnh hưởng, mà là nhận ảnh hưởng từ người khác hay sao?

Giang Lưu hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Quốc Vương nước Diệt Pháp nhưng vẫn giả vờ không biết, sắc mặt hơi đổi, hỏi.

- Khả năng này cũng không phải là không có! Rốt cuộc người thôn dân kia gây xung đột cùng Tôn trưởng lão cũng không có chỗ tốt gì đối với Mộng Mô, không phải hay sao?

Khẽ gật đầu, Quốc Vương của nước Diệt Pháp hỏi ngược lại Giang Lưu.

- Nguyên lai, Mộng Mô cũng chỉ là một cái lá chắn bên ngoài thôi hay sao?

Trong lòng của Giang Lưu thầm nói, trong đầu không tự chủ được nghĩ đến Kim Trì Thánh Tăng ở Quan Âm Thiền Viện lúc trước.

Dường như cao tầng trong Phật môn đều có thủ đoạn ảnh hưởng lòng người.

- Tình huống này, thật có có thể, hơn nữa còn rất lớn, trước đây ta cũng gặp một lần, tình huống cũng không khác lần này là bao!

Suy nghĩ trong lòng, Giang Lưu cũng không có ý tứ giấu diếm Quốc Vương, ăn nồi lẩu, uống rượu, một năm một mười kể cho Quốc Vương nghe chuyện đã phát sinh trước đây lúc bản thân ở Quan Âm Thiền Viện.

- Hừ, trong Phật môn thực sự không có kẻ nào tốt!

Nghe được lời nói của Giang Lưu, cuối cùng Kim Trì Thánh Tăng kia bị bức phải nhập ma, Quốc Vương cũng là có mấy phần men say, giận dữ vứt chén rượu trong tay xuống đất, chén rượu lập tức bị vỡ nát.

- Tốt tốt, đừng tức giận, ăn cơm thật ngon đi!

Ở bên cạnh Vương Hậu vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve ở phía sau lưng Quốc Vương vài cái, thấp giọng an ủi.

- Hừ, trong Phật môn thực sự không có kẻ nào tốt!

Chẳng qua là biểu cảm trên mặt của Quốc Vương vẫn tức giận bất bình như trước.

Chỉ có điều, nói tới chỗ này thì Quốc Vương tựa hồ cũng cảm thấy mình nói sai, giải thích cho Giang Lưu nghe:

- Đương nhiên, Pháp Sư Huyền Trang, lời này của ta cũng không để nói các vị!

- Bệ hạ. . .

Nói tới chỗ này, biểu cảm trên mặt của Giang Lưu bình tĩnh, chợt mở miệng hỏi Quốc Vương:

- Ngài đã từng lập lời thề, muốn đánh chết mười nghìn hòa thượng. Không biết bây giờ, ngài có hối hận về lời thề này hay không?

- Ta không hề hối hận .... ít nhất cho đến trước mắt không có hối hận!

Nghe được câu nói của Giang Lưu, Quốc Vương của nước Diệt Pháp không chút nghĩ ngợi, nói thẳng.

Nói đến đây, Quốc Vương của nước Diệt Pháp lại nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Giang Lưu:

- Pháp Sư, ngài không phải là muốn thuyết phục ta từ bỏ lời thề này đấy chứ?

- Đương nhiên sẽ không!

Giang Lưu lắc lắc đầu đáp, sau khi dừng lại một chút rồi Giang Lưu lại nói bổ sung:

- Chẳng qua là bần tăng cảm thấy lời thề này của bệ hạ có thể hoàn thành càng tốt hơn!

- Ồ? Hoàn thành tốt hơn ư? Nói thế nào?

Buông đũa trong tay xuống, Quốc Vương kinh ngạc quan sát Giang Lưu.

Nói tới nói lui, Pháp Sư Huyền Trang vẫn là hi vọng mình làm ra cải biến hay sao? Cuối cùng thì hắn vẫn là người trong Phật môn, tâm hướng Phật môn hay sao?

Cũng được, tạm thời nghe một chút xem, cái gọi là làm được càng tốt hơn của hắn rốt cuộc là ý gì.

- Bệ hạ, nếu ngài đối với Phật môn tràn đầy căm hận thì đánh chết mười nghìn vị hòa thượng là không có tác dụng quá lớn, rốt cuộc hòa thượng bình thường cho dù là làm ác, bởi vì năng lực giới hạn, khả năng làm ác cũng có hạn!

Giang Lưu mở miệng, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Quốc Vương của nước Diệt Pháp.

- Không sai, Pháp Sư nói có lý, như vậy, không biết nên như thế nào mới có thể làm được tốt hơn đây?

Sau khi gật nhẹ đầu, Quốc Vương của nước Diệt Pháp lại mở miệng hỏi Giang Lưu.

- Rất đơn giản, chân chính làm ác càng nhiều là những Phật Đà, Bồ Tát cùng La Hán kia của Phật môn, thực lực của bọn họ mạnh hơn, nắm giữ tài nguyên càng nhiều, cho nên, bọn họ làm ác mới có thể hại càng nhiều người!

Giang Lưu trả lời.

Nói đến đây, Giang Lưu dừng lại một chút sau đó lại nói tiếp:

- Chủ yếu nhất là sinh mệnh của những người này càng thêm dài lâu, nếu như là làm ác thì ảnh hưởng sẽ càng thêm dài lâu!

- Ý của Pháp Sư là để ta đừng đi đánh chết những hòa thượng phổ thông mà là để ta đi đánh chết những Phật Đà cùng Bồ Tát kia hay sao?

Giang Lưu nói là có ý gì, Quốc Vương của nước Diệt Pháp tự nhiên là nghe rõ, ông mở miệng hỏi.

Cũng không đợi Giang Lưu trả lời, Quốc Vương của nước Diệt Pháp lập tức lắc đầu nói:

- Không thể không nói, lời nói của Pháp Sư thật là có chút đạo lý, ta cũng cực kỳ đồng ý, thế nhưng ta cũng biết rõ, bằng vào thực lực của nước Diệt Pháp ta thì không thể đối kháng Phật Đà cùng Bồ Tát của Tây Thiên! Ngài cũng không cần sử dụng phép khích tướng tới đối phó ta!

Phải, là phép khích tướng, theo Quốc Vương của nước Diệt Pháp thấy, mục đích sau cùng của Giang Lưu vẫn là vì để mình tiêu trừ lời thề đánh chết mười nghìn vị hòa thượng kia, cho nên, mới cố ý để cho mình đi đối phó Phật Đà cùng Bồ Tát của Tây Thiên, trào phúng bản thân chỉ có thể bóp quả hồng mềm.

- Bệ hạ, ngài có vẻ đã hiểu nhầm ý của ta rồi!

Chẳng qua là sau khi Quốc Vương của nước Diệt Pháp vừa dứt lời, Giang Lưu lại lắc lắc đầu nói.

- Ồ?

Nghe thấy câu nói này của Giang Lưu, trên mặt Quốc Vương của nước Diệt Pháp hiện lên biểu cảm kinh ngạc. Ông nhìn chằm chằm vào Giang Lưu, hiển nhiên, đang chờ câu nói kế tiếp của hắn.

- Ta cũng không có sử dụng phép khích tướng, lời ta nói hoàn toàn là sự thật!

Giang Lưu nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Quốc Vương của nước Diệt Pháp rồi trầm giọng nói.

- Sự thật sao?

Quốc Vương của nước Diệt Pháp ngạc nhiên đứng dậy, giờ tay chỉ tahửng vào Giang Lưu, ngón tay hơi có chút run rẩy, ông nói:

- Ý của Pháp Sư thật sự là muốn để ta đi động thủ đánh chết Phật Đà cùng Bồ Tát của Tây Thiên hay sao?

- Không sai, thật là ý tứ này!

Giang Lưu nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Quốc Vương của nước Diệt Pháp, gật nhẹ đầu nói.

- Thế nhưng mà!

Quốc Vương của nước Diệt Pháp nhíu mày lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Giang Lưu rồi chần chừ nói:

- Pháp Sư hẳn là hiểu rõ, bằng vào sức mạnh của những người bình thường ở nước Diệt Pháp chúng ta không thể đối phó đám Phật Đà cùng Bồ Tát của Tây Thiên kia! Pháp Sư dựa vào cái gì mà cho rằng ta có thể thành công vậy?

- Chỉ dựa vào nước Diệt Pháp các vị thì tự nhiên là không đủ, thế nhưng mà, nếu như hai bên chúng ta hợp tác thì khả năng này vẫn là có!

Khóe miệng của Giang Lưu khẽ nhếch, sau đó mở miệng, nói ra một lời tựa như là sét đánh nổ tung bên tai Quốc Vương của nước Diệt Pháp vậy.

Quốc Vương của nước Diệt Pháp đờ người ra, nhìn chằm chằm vào Giang Lưu, cơ hồ không thể tin được những gì bản thân vừa mới nghe được.

Pháp Sư Huyền Trang nói cái gì? Hắn chẳng những đồng ý bản thân đi động thủ với Phật Đà cùng Bồ Tát của Tây Thiên, thậm chí, còn nguyện ý đồng thời hợp tác với mình ư?

Đám người Pháp Sư Huyền Trang thân là đệ tử của Phật Môn, lại gánh vác trách nhiệm đi Tây Thiên thỉnh kinh, thế nhưng mà, bọn họ lại muốn đối phó với Phật Đà cùng Bồ Tát của Tây Thiên ư?

Đờ người ra quan sát mấy người Giang Lưu, sau khi trầm mặc hồi lâu, Quốc Vương của nước Diệt Pháp lắc lắc đầu nói:

- Pháp Sư Huyền Trang, lời nói này của ngài làm cho ta cảm thấy quá rung động, ta cảm thấy vô cùng sợ hãi, trong lòng có chút hỗn loạn!

- Không vội, chuyện này rốt cuộc quan hệ đến toàn bộ nước Diệt Pháp, bệ hạ cần thời gian suy nghĩ kỹ cũng là chuyện có thể lý giải!

Đối với thái độ của Quốc Vương nước Diệt Pháp, Giang Lưu tỏ ra là mình có thể lý giải, cũng không có buộc Quốc Vương của nước Diệt Pháp bây giờ phải đưa ra quyết định chắc chắn ngay.

Sau đó, Giang Lưu lại tiếp tục mở miệng, gọi Quốc Vương của nước Diệt Pháp cùng Vương Hậu uống rượu dùng bữa với nhau.

Chẳng qua là khi nói tới việc hai bên liên hợp lại đối phó Phật Đà cùng Bồ Tát của Tây Thiên, cho dù là nồi lẩu có ngon đi chăng nữa thì với Quốc Vương của nước Diệt Pháp, ăn ở trong miệng cũng nhạt như nước ốc.



Cứ như vậy, sau khi lại ăn một lát, bầu không khí đã bị ảnh hưởng rất lớn, Quốc Vương của nước Diệt Pháp cũng đã ăn đến bảy tám phần, vì thế, buông đũa xuống, biểu thị mình đã ăn xong.

Chỉ có điều, sau khi buông đũa xuống, Quốc Vương của nước Diệt Pháp cũng không có vội vàng rời khỏi, mà là nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Giang Lưu.

Vào lúc này, bên bàn cơm, mấy người Tôn Ngộ Không cũng không có mở miệng nói chuyện, ánh mắt cũng đều tập trung ở giữa Giang Lưu cùng Quốc Vương của nước Diệt Pháp.

Mọi người cũng đều biết rõ, lúc này chính là thời điểm mấu chốt nhất, cụ thể muốn đồng thời hợp tác hay không thì phải Quốc Vương của nước Diệt Pháp cùng Giang Lưu nói chuyện với nhau như thế nào.

- Pháp Sư Huyền Trang. . .

Quốc Vương của nước Diệt Pháp hết sức chăm chú, mở miệng nói với Giang Lưu:

- Nói thật, mặc dù trong lòng của ta không có chút nào hảo cảm đối với hòa thượng, nhưng Pháp Sư là một ngoại lệ. Mặc dù thời gian tiếp xúc không nhiều, nhưng chẳng biết tại sao, ta là thật tâm coi Pháp Sư làm bằng hữu!

- Đa tạ bệ hạ!

Nghe được câu nói của Quốc Vương nước Diệt Pháp, Giang Lưu tự nhiên là biết rõ, có được hiệu quả nưh vậy chủ yếu là nhờ Nồi Thái Cực Uyên Ương phát huy tác dụng. Đồng thời, hắn gật nhẹ đầu, nghiêm túc nói lời cảm tạ với Quốc Vương của nước Diệt Pháp.

Chẳng qua là khi nghe Giang Lưu nói lời cảm tạ với mình, Quốc Vương của nước Diệt Pháp khoát tay áo, nói:

- Pháp Sư cũng chớ vội nói lời cảm tạ, tình cảm cá nhân là một chuyện, ta thân là Quốc Vương của nước Diệt Pháp, mỗi tiếng nói mỗi cử động tự nhiên đều muốn suy nghĩ cho toàn bộ quốc gia!

- Cũng bởi vì lời nói của một bên, muốn cho toàn bộ người dân của nước Diệt Pháp ta không biết sống chết đối kháng Phật Đà cùng Bồ Tát của Tây Thiên, xin thứ cho ta rất khó làm được.

- Trừ phi, ngươi có thể lấy ra một phần lý do để ta tin phục!

- Không biết vật này có thể khiến cho bệ hạ cảm thấy tin phục hay không?

Quốc Vương của nước Diệt Pháp vừa dứt lời, Giang Lưu nhấc tay lên, một kiện bảo vật xuất hiện ở trong lòng bàn tay của Giang Lưu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận