Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1222: Thử lại Giang Lưu

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Sau khi nghe được lời này của Như Lai Phật Tổ, những Phật Đà cùng Bồ Tát ở bên trong Đại Lôi Âm Tự này lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này.

Quan hệ giữa Huyền Trang cùng Khương Tử Nha là tốt hay không tốt? Từ việc hắn dám cứng rắn với Ngọc Hoàng Thượng Đế, từ đó cứu Khương Tử Nha là có thể nhìn ra được.

Thế nhưng mà, có vết xe đổ như Khương Tử Nha tồn tại, vậy thân là người có đại khí vận cảu Vô Lượng Lượng Kiếp lần này, Huyền Trang có thể lo lắng cho mình cũng bị qua cầu rút ván, hết chim bẻ ná như Khương Tử Nha hay không đây?

Khả năng này không phải là không có!

- Phật Tổ, khả năng này cũng không lớn chứ nhỉ?

Sau khi suy tư một lát, Dược Sư Vương Phật mở miệng, nói với Như Lai Phật Tổ.

Cũng không đợi Như Lai Phật Tổ hỏi dò bản thân vì sao nói như vậy, Dược Sư Vương Phật chủ động giải thích:

- Khương Tử Nha sở dĩ gặp nạn, đó là bởi vì thực lực của bản thân hắn chỉ có Phản Hư Cảnh mà thôi. Thực lực thấp mà muốn làm lớn, đương nhiên là sẽ bị thời đại loại bỏ. Nhưng Huyền Trang lại khác, mặc dù tu vi của hắn chỉ là Đại La Kim Tiên mà thôi, thế nhưng thực lực bây giờ lại đủ để so sánh với Chuẩn Thánh!

- Không sai! Không sai!

Lời nói này của Dược Sư Vương Phật cũng làm cho các vị Phật Đà cùng Bồ Tát ở bên trong Đại Lôi Âm Tự đều đồng ý gật nhẹ đầu.

Đúng vậy! Mặc dù hai người Huyền Trang cùng Khương Tử Nha đều là nhân vật trung tâm, người có đại khí vận trong Vô Lượng Lượng Kiếp, thế nhưng thực lực của bản thân bọn họ bất đồng, chắc hẳn thực lực sẽ mang đến cho Huyền Trang sự tự tin chứ nhỉ?

- Lời nói của Dược Sư Vương Phật cố nhiên có lý, nhưng chỉ với một mình Huyền Trang làm sao có thể đối kháng toàn bộ Phật môn. Nếu như là nói trong lòng của Huyền Trang không có một phần lo lắng, đó là chuyện không có khả năng xảy ra!

Sau khi suy nghĩ một chút, Như Lai Phật Tổ nói.

Lời này cũng làm cho các vị Phật Đà cùng Bồ Tát gật đầu đồng ý.

Nhưng rồi hai bên đều có lý, biết nghe ai bây giờ? Các vị Phật Đà cùng Bồ Tát đều trầm ngâm suy nghĩ.

- Không biết Phật Tổ có đối sách gì, xin chỉ thị!

Trong khi mọi người ở bên trong Đại Lôi Âm Tự còn đang suy nghĩ thì ở bên cạnh một trong Tam Vương Phật, lại vẫn luôn không có mở miệng Đại Thế Vương Phật đột nhiên mở miệng.

Lời này, làm cho ánh mắt của tất cả mọi người lại lần nữa tập trung lên trên người Như Lai Phật Tổ.

Xác thực là như thế, chuyện này nói tới nơi này nên ứng đối như thế nào, đây cũng là cần Như Lai Phật Tổ quyết định chứ nhỉ?

- Bản tọa cảm thấy, liên quan tới tâm tư của Huyền Trang, có lẽ chúng ta nên dò xét một phen!

Sau khi trầm ngâm một lúc, Như Lai Phật Tổ mở miệng nói.

- Trước hết nghĩ biện pháp, dò xét một chút xem Huyền Trang là có dạng lo lắng này hay không.

- Nếu như là không có vậy thì không thể tốt hơn. Nhưng nếu như có chuyện, nói không chừng, chúng ta nên cho hắn ăn một viên thuốc an thần mới tốt!

Như Lai Phật Tổ nói.

- Phật Tổ nói cực phải!

Nghe xong lời nói của Như Lai Phật Tổ, các vị Phật Đà cùng Bồ Tát ở bên trong Đại Lôi Âm Tự đều không có dị nghị, tất cả đều biểu thị đồng ý.

Chẳng qua là mặc dù có phương hướng đại khái nhưng mà cụ thể nên như thế nào để dò xét thử đây?

Chuyện này cũng cần cẩn thận tính toán, bàn bạc.

Mặc dù trong miệng của các vị Phật Đà cùng Bồ Tát ở bên trong Đại Lôi Âm Tự đều không có dị nghị, đồng ý với lời nói của Như Lai Phật Tổ, thế nhưng mà, sau khi cảm giác được ánh mắt của Như Lai Phật Tổ đang liếc nhìn mọi người, những Phật Đà cùng Bồ Tát này lập tức đều cúi đầu, không dám nhìn Như Lai Phật Tổ.

Tựa như là trên lớp học, giáo viên muốn đặt câu hỏi, những học sinh kém không dám nhìn thẳng vào mắt của giáo viên vậy.

Nhìn thấy những người này, Như Lai Phật Tổ cũng có thể hiểu rõ tâm tư của bọn họ, trong lòng âm thầm có chút dở khóc dở cười.

Mặc dù Phật môn là muốn dò xét tâm ý của Huyền Trang một chút, nhưng chuyện này dù sao cũng phải có người đi làm chứ nhỉ?

Mà người đi làm thì sẽ có khả năng ứng kiếp.

Vì thế, trong lòng của những người này đều có chút sợ hãi.

Nhưng xác định ai đi làm, đó là bước thứ hai, bước đầu tiên vẫn là nên nghĩ xem phương thức dò xét như thế nào mới đúng. . .

Vì thế, Như Lai Phật Tổ không có vội vã mở miệng, mà là cúi đầu âm thầm trầm ngâm.

Còn các vị Phật Đà cùng Bồ Tát ở bên trong Đại Lôi Âm Tự tự nhiên cũng không dám lên tiếng nữa, bầu không khí lập tức trở nên tĩnh mịch, cũng càng tăng áp lực hơn.

Sau khi suy tư một lát, một cái kế hoạch chậm rãi thành hình, trở nên càng ngày càng rõ ràng ở trong lòng của Như Lai Phật Tổ.

Sau đó, Như Lai Phật Tổ mở miệng, nói thẳng kế hoạch suy nghĩ ở trong đầu của mình ra.

- Kế hoạch này của Phật Tổ thật là rất tốt!

Thân là phụ tá đắc lực của Như Lai Phật Tổ, Dược Sư Vương Phật tự nhiên là người thứ nhất mở miệng biểu thị đồng ý.

- Không sai! Không sai! Kế hoạch này của Phật Tổ xác thực rất thích hợp!

Không dám có ý kiến phản đối, sợ bị Phật Tổ hỏi dò ý nghĩ của mình, sau đó mượn cơ hội bắt bản thân thực hiện nhiệm vụ này, những Phật Đà cùng Bồ Tát khác cũng đều liên tục không ngừng gật đầu biểu thị đồng ý.

Nhìn thấy những người này đều biểu thị đồng ý, trên mặt của Như Lai Phật Tổ cũng lộ ra nụ cười hài lòng.

Không giống với Ngọc Hoàng Thượng Đế bây giờ, năng lực chưởng khống đối với Thiên Đình giảm xuống rất nhiều, lực khống chế của bản thân đối với Phật môn thế nhưng mà vô cùng kiên cố.

Nhìn chung quanh những Phật Đà cùng Bồ Tát ở đây này, nhìn thấy cả đám bọn họ đều rụt đầu lại giống như là chim cút vậy.

Sau khi trầm mặc một lát, ánh mắt của Như Lai Phật Tổ rơi vào trên người của Kim Mao Hống, rồi hắn nói:

- Kim Quang Bồ Tát bây giờ chính là người quản lí mọi việc trong hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh, chuyện có quan hệ với hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh lẽ ra phải do ngươi đến an bài. Nhưng dù sao kế hoạch này của ta cũng là nằm ngoài biên chế, vậy ngươi có nguyện gánh trách nhiệm này hay không?

- Nếu như Phật Tổ giao xuống nhiệm vụ, ta tự nhiên là cúc cung tận tụy!

Nghe được câu nói của Như Lai Phật Tổ, Kim Mao Hống biết là ý hắn muốn giao nhiệm vụ này cho mình. Xem như là người cùng một bên chiến tuyến với Pháp Sư Huyền Trang cho nên vào lúc này Kim Mao Hống thật đúng là không hề sợ hãi. Sau khi nghe được lời nói của Như Lai Phật Tổ, Kim Mao Hống gật nhẹ đầu nói.

- Lợi hại! Mặc dù tu vi chẳng ra sao cả, thế nhưng xét về sự dũng cảm xác thực không phải là người bên ngoài có thể so sánh!

Nghe được câu trả lời của Kim Mao Hống, không ít Phật Đà cùng Bồ Tát ở bên trong Đại Lôi Âm Tự này đều có chút sợ hãi, thán phục nhìn hắn.

Không hổ là người dám chủ động đứng ra đảm nhận vị trí công việc lên kế hoạch cho hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh hay sao? Lá gan thực sự không hề tầm thường.

- Tốt!

Còn Như Lai Phật Tổ thì sao đây? Mắt thấy Kim Mao Hống trung thành lại can đảm hơn người như vậy, Như Lai Phật Tổ cũng không khỏi nở nụ cười thật vui vẻ, gật đầu khen một câu.

Kim Mao Hống vốn dĩ là tọa kỵ của Quan Âm, bản thân gạt bỏ sự phản đôi của mọi người, một mình quyết định cho hắn một vị trí Bồ Tát chính quả, nếu như là Kim Mao Hống biểu hiện được càng ngày càng chói sáng, chẳng phải là càng thể hiện ra được ánh mắt của mình lúc trước tốt lắm hay sao?

Mặc dù tu vi của Kim Mao Hống cũng cực kỳ bình thường, nhưng Như Lai Phật Tổ vẫn là cực kỳ tán thưởng lòng trung thành cùng can đảm này của hắn.

Vì thế, sau khi gật đầu khen một câu, Như Lai Phật Tổ nói tiếp:

- Chờ sau khi đại nghiệp đi Tây Thiên thỉnh kinh kết thúc, Kim Quang Bồ Tát cũng có thể ngồi đài sen!

Như Lai Phật Tổ đưa ra cái hứa hẹn này ở ngay trước mặt các vị Phật Đà cùng Bồ Tát ở bên trong Đại Lôi Âm Tự, điều này làm cho biểu cảm ở trên mặt của tất cả mọi người ở đây cũng thay đổi.

Cũng có thể ngồi đài sen ư? Đây là ý gì? Đây là hứa hẹn đề bạt trở thành Phật Đà!

Chỉ có điều, mặc dù mọi người đều kinh hãi, nhưng mà nghĩ đến tất cả mọi người không có đủ dũng cảm để đảm nhận công việc lên kế hoạch cho hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này, Kim Mao Hống lại dám!

Bây giờ tất cả mọi người không dám đi ứng kiếp, Kim Mao Hống cũng dám!

Cho dù trong lòng có chút ghen ghét, thế nhưng mà lại không ai có thể đưa ra dị nghị được rồi.

Mắt thấy mình làm ra dạng hứa hẹn này mà cũng không người nào dám nói huyên thuyên, tâm tình của Như Lai Phật Tổ cũng tốt hơn mấy phần, hắn phất phất tay, ra hiệu Kim Mao Hống nhanh chóng đi bố trí kế hoạch.

Tự nhiên, chuyện cần trao đổi cũng đã đàm luận phải không sai biệt lắm,các vị Phật Đà cùng Bồ Tát đồng thời cáo từ rồi quay lại đạo tràng của bản thân.

Kim Mao Hống chân đạp tường vân, bay về hướng Tử Trúc Lâm, trên đường đi tự nhiên có không ít Bồ Tát cùng La Hán mở miệng chúc mừng Kim Mao Hống, thậm chí còn có mấy vị Phật Đà cũng mở miệng chúc mừng.

Sau khi nghe được những lời chúc mừng này, Kim Mao Hống cũng nở nụ cười tươi, khiêm tốn đáp lại vài câu.

Nói thật, nghe được Như Lai Phật Tổ hứa hẹn cho mình một vị trí Phật Đà, trong lòng của Kim Mao Hống cũng vô cùng cao hứng.

Mình bây giờ là cùng một bên chiến tuyến với Huyền Trang, như vậy trên đường đi Tây Thiên thỉnh kinh sẽ không có nguy hiểm gì chứ nhỉ?

Chờ sau khi chuyện này hoàn thành, bản thân cũng có thể trở thành Phật Đà hay sao? Như vậy thì cuộc đời còn gì nuối tiếc nữa đây?

Chẳng qua là nụ cười này cũng rất nhanh thu liễm. Dựa theo hành động từ trước đến nay của Pháp Sư Huyền Trang thì hắn hình như cũng không phải là vì nhận được Kim Thân chính quả, mình bị hắn nắm lấy tính mệnh, kết cục cuối cùng sẽ như thế nào?

Trong lòng của Kim Mao Hống thật đúng là không có niềm tin chắc chắn gì.

- Ôi, vô luận như thế nào, ta hiện tại cũng đã không có đường lui nữa rồi.

Suy nghĩ một lúc, Kim Mao Hống cũng biết rõ mạng nhỏ nằm ở trong tay của Giang Lưu, bản thân đã không có đường lui nữa.

Sau khi âm thầm thở dài một tiếng, Kim Mao Hống kéo khung trò chuyện ra, nhắn một tin qua cho Giang Lưu, đơn giản kể lại chuyện vừa mới phát sinh ở Đại Lôi Âm Tự cho Giang Lưu nghe.

Thế giới bên trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, BOSS lớn cuối cùng Như Lai Phật Tổ đắm chìm trong hào quan màu vàngg, khí thế bất phàm.

Thế nhưng Giang Lưu cầm Đồ Vu Kiếm vung lên, kiếm quang tràn đầy sát phạt chi khí xẹt qua, đầu của Như Lai Phật Tổ bay thẳng ra chỗ khác.

Đồng thời, tiếng nhắc nhở thu hoạch được điểm kinh nghiệm cùng tiền vàng của hệ thống cũng vang lên ở trong đầu của Giang Lưu.

- Sư phụ, lợi hại! Sau khi người có Đồ Vu Kiếm này, thời gian để chúng ta vượt phó bản giảm bớt đại khái khoảng ba phần mười!

Sau khi Giang Lưu dùng một kiếm chém bay đầu BOSS cuối cùng Như Lai Phật Tổ, ở bên cạnh mấy người Tôn Ngộ Không đều vây lên đến, tán thưởng.

Thời gian vượt phó bản giảm bớt tự nhiên cũng mang ý nghĩa số lần mấy người Giang Lưu có thể vào phó bản mỗi ngày tăng lên, tốc độ thu hoạch điểm kinh nghiệm cũng nhanh hơn. Đối với đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh thì đây thật là chuyện vô cùng đáng giá cao hứng.

Chẳng qua là ở trên mặt của Giang Lưu lại không nhìn ra biểu cảm quá cao hứng.

- Ôi, tu vi của BOSS cuối cùng Như Lai Phật Tổ trong phó bản này cũng chỉ là Đại La Kim Tiên mà thôi, đối với chúng ta bây giờ thì độ khó của phó bản này có chút thấp!

Giang Lưu khe khẽ thở dài, nói.

- Sư phụ!

Sau khi nghe được câu nói của Giang Lưu, ở bên cạnh Trư Bát Giới không nhịn được đi lên phía trước, mở miệng nói:

- Đại La Kim Tiên này đã rất mạnh. Chắc sư phụ sẽ không định tiếp tục tăng độ khó của phó bản lên tới cấp độ Chuẩn Thánh đấy chứ?

- Nếu như có thể, vậy dĩ nhiên là không thể nào tốt hơn!

Thực lực tổng hợp bây giờ của mình đã đạt đến cấp độ Chuẩn Thánh, Giang Lưu tự nhiên là muốn tăng độ khó của phó bản để nhanh chóng thu hoạch được nhiều điểm kinh nghiệm hơn.

- Nếu thật là lời như vậy thì chúng ta cũng chỉ có thể đi Đại Lôi Âm Tự!

Sau khi nghe được lời nói của Giang Lưu, Trư Bát Giới không nhịn được nói.

Xác thực, phó bản cấp độ Chuẩn Thánh ư? Đây chẳng phải là không sai biệt lắm với Đại Lôi Âm Tự chân chính hay sao?

- Ôi, cho nên nói, bây giờ cục diện có chút xấu hổ.

Sau khi nghe được lời nói của Trư Bát Giới, Giang Lưu khe khẽ thở dài.

Bây giờ phó bản cảnh giới Đại La Kim Tiên thật sự là đã không đủ dùng, thế nhưng mà, thật đi tiến đánh Đại Lôi Âm Tự ư? Lấy thực lực bây giờ của bọn họ lại không đủ.

Bây giờ rơi vào cục diện nửa vời này thật là có chút lúng túng.

Lắc lắc đầu, Giang Lưu tạm thời bỏ qua chuyện này, không có biện pháp, dùng Sơn Hà Xã Tắc Đồ để diễn hóa ra phó bản gần như không sai biệt lắm với Đại Lôi Âm Tự chân chính ư? Giang Lưu cũng biết rõ, khả năng này cực kỳ bé nhỏ.

Mắt thấy sau khi vượt nốt phó bản lần này, sắc trời cũng không sớm, mấy người Giang Lưu nhảy từ bên trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ ra ngoài.

- Tích tích tích!

Nhưng mà, ngay lúc này, một tiếng tin nhắn truyền đến vang lên ở trong đầu của Giang Lưu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận