Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1331: Thông Thiên làm được, ta cũng có thể làm được



Như Lai Phật Tổ yên lặng ngồi trên đài sen, đồng thời trong lòng thầm thở dài.

- Ai, xem ra vong hồn của Di Lặc Phật Tổ không thể triệu hồi về được rồi…

Vốn dĩ chính mình đã giao ước với Huyền Trang, chỉ cần có thể giải quyết được hậu quả của Phạn Đàm Quyết trên người quốc vương nước Nữ Nhi, thì hắn sẽ giúp Phật Môn tìm vong hồn của Di Lặc Phật Tổ về.

Theo suy nghĩ của Như Lai Phật Tổ, là người khí vận của vô lượng lượng kiếp thỉnh kinh Tây Hành, nếu Huyền Trang thực sự đồng ý tìm kiếm thì có lẽ hắn sẽ tìm được.

Nhưng không ngờ mình còn chưa kịp đi xin hai vị Giáo chủ giúp đỡ, Thánh Nhân Lão Tử vậy mà lại can thiệp vào chuyện này.

Thánh Nhân đã can thiệp, tất nhiên chuyện này không phải mình có thể can thiệp được.

Sau khi thở dài, trong lòng Như Lai Phật Tổ cũng cảm thấy vô lực, suy nghĩ một lúc, Như Lai Phật Tổ lại thầm lắc đầu.

Chuyện này mình không thể can thiệp vào, vậy thì chỉ có thể báo cáo sự thật với hai vị Giáo chủ.

Chuyện của Thánh Nhân, cũng chỉ có Thánh Nhân mới giải quyết được.

Nghĩ đến đây, Như Lai Phật Tổ duỗi tay viết ra một bản kệ Phật, sau đó nâng tay lên.

Kệ Phật này bay thẳng lên không trung, biến mất trong ba mươi ba tầng trời Hư Không cảnh giới.

Tại Hư Không cảnh giới, sau khi Chuẩn Đề biết được toàn bộ sự việc, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tức giận, đồng thời cũng giận dữ quát lên:

- Đáng chết, Lão Tử vậy mà lại xen vào chuyện của Phật Môn chúng ta!

Trên mặt Tiếp Dẫn lộ vẻ đau khổ, thở dài lắc đầu nói:

- Ai, sau khi Lão Tử nhúng tay vào, Huyền Trang kia sẽ không đồng ý đi tìm hồn phách của Di Lặc Phật Tổ nữa!

Đối với Phật Môn, cường giả cấp bậc Chuẩn Thánh đương nhiên là những nhân tài vô cùng quý giá, Di Lặc Phật Tổ lại chết như vậy đương nhiên là một mất mát to lớn.

Ánh mắt Chuẩn Đề hơi lóe lên, nói ra đề nghị của mình với Tiếp Dẫn:

- Ngươi nói, chúng ta có nên cưỡng ép Huyền Trang đi tìm hồn phách của Di Lặc Phật Tổ không?

Nghe thấy lời này, Tiếp Dẫn lắc đầu nói:

- Không thể được, thực lực hiện tại của Huyền Trang cũng không kém xa so với Như Lai và Ngọc Đế, nếu như lúc này khiến hắn nảy sinh lòng thù căm với Phật Môn, ngược lại sẽ biến khéo thành vụng!

Chuẩn Đề nghe vậy, cau mày nói:

- Chẳng lẽ cứ từ bỏ hồn phách của Di Lặc Phật Tổ như vậy, không tìm trở về sao?

- Đương nhiên sẽ không như vậy...

Tiếp Dẫn nghĩ ngợi rồi lắc đầu nói:

- Mọi chuyện, vẫn nên đợi đến khi việc thỉnh kinh Tây Hành kết thúc rồi lại nói! Bây giờ việc đi Tây Thiên thỉnh kinh là quan trọng hơn cả, còn về hồn phách của Di Lặc Phật Tổ…

Nói đến đây, lời của Tiếp Dẫn hơi dừng lại một lúc, rồi nói:

- Chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn. Chuyện thỉnh kinh Tây Hành không phải vẫn chưa kết thúc sao? Vẫn còn mười mấy kiếp nạn nữa, trong số đó có lẽ chúng ta có cơ hội khiến Huyền Trang phạm vào!

Nghe vậy, sau khi suy nghĩ một lát, Chuẩn Đề gật đầu nói:

- Ừm, xem ra cũng chỉ có thể như vậy!

Di Lặc Phật Tổ là cường giả cấp bậc Chuẩn Thánh, cho dù đã bỏ mình, vong hồn của hắn vẫn rất mạnh mẽ, không phải bất kỳ ai cũng có thể tiêu diệt được vong hồn của hắn, vì vậy đúng là không cần phải gấp gáp, chỉ cần tính đến kế hoạch lâu dài là được.

Sau khi tạm thời đặt vấn đề của Di Lặc Phật Tổ xuống, Tiếp Dẫn lại nói:

- Tuy nhiên, liên quan đến việc Lão Tử can thiệp vào chuyện của Phật Môn chúng ta, chúng ta không thể không làm gì được!

Nghe vậy, Chuẩn Đề hỏi:

- Nếu không thì sao? Chúng ta đi tìm hắn ra tay sao?

Tiếp Dẫn liếc mắt hỏi Chuẩn Đề:

- Ngươi cho rằng nếu hai người chúng ta liên thủ, có thể đánh bại hắn sao?

- Cái này...

Trên mặt Chuẩn Đề lộ ra vẻ do dự, lập tức lắc đầu nói:

- Lúc đầu khi còn ở dưới trướng sư phụ, hắn chính là Đại sư huynh. Đã nhiều năm như vậy, chưa từng thấy hắn dùng toàn lực ra tay bao giờ. Nếu thật sự động thủ, năng lực của hắn như thế nào, thật sự không thể biết rõ được!

- Tuy nhiên, nếu hai chúng ta liên thủ, hắn là có thể tự bảo vệ được mình đi?

Suy nghĩ một lúc, Tiếp Dẫn lắc đầu nói:

- Nếu đã không thể nắm chắc sẽ thắng, vậy thì có thể không cần động thủ thì hãy cố gắng đừng động thủ!

Chuẩn Đề nhíu chặt mày hỏi:

- Chẳng lẽ? Cứ bỏ qua như vậy? Hắn xen vào chuyện Phật Môn của chúng ta. Chẳng lẽ chúng ta cứ vậy, đến rắm còn không dám phóng?

- Dĩ nhiên là không!

Tiếp Dẫn lắc đầu nói:

- May mắn là lúc đầu trong trận chiến phong Thần, Tam Thanh đã mỗi người mỗi ngả. Vì vậy, chúng ta cũng nên đến Bát Cảnh Cung một chuyến. Có thể đánh bại hắn không là một chuyện, nhưng chúng ta có dám đến cửa yêu cầu một lời giải thích không lại là chuyện khác!

- Ừm, lời sư huynh nói có lý!

Nghe vậy, Chuẩn Đề gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Quả thực như vậy, Thánh Nhân là sự tồn tại vạn kiếp bất diệt, dù thực lực có phân chia mạnh yếu, khi động thủ cũng chỉ có thể phân ra thắng bại chứ không thể quyết định sống chết, vậy thì đánh nhau cũng chỉ là đánh nhau ngoài mặt.

Nếu như, bởi vì Lão Tử can thiệp vào chuyện của Phật Môn mà hai người bọn họ còn không dám đi yêu cầu giải thích, vậy làm sao hai người họ có thể ngẩng đầu lên ở trước mặt những Thánh Nhân khác?

Vì vậy, sau khi hai người Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề âm thầm thảo luận một lúc, quyết định chủ ý, lập tức bay về hướng Bát Cảnh Cung.

- Hừ hừ hừ, bọn họ cho rằng lão phu quá dễ ức hiếp sao?

Trong Bát Cảnh Cung ở Hư Không cảnh giới, cùng với sự xuất hiện công khai của hai vị Thánh Nhân Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn, Lão Tử vốn đang nhắm mắt thần du thiên ngoại chợt mở mắt ra, hơi nheo mắt lại.

Bản thân vô vi, không có nghĩa là là quả hồng mềm để mặc người khác nhào nặn.

Trước đó giữa hai người bọn họ và Thông Thiên giáo chủ có chút tranh chấp, lần nào cũng bị Thông Thiên kéo Tru Tiên kiếm trận ra, đuổi theo mà đánh cho như chó, bây giờ còn dám tới chỗ mình đòi lời giải thích?

Chẳng lẽ? Bọn họ có cảm thấy mình không bằng Thông Thiên?

Phải biết, cái tên Tam Thanh trước kia, mình chính là huynh trưởng đấy!

- Đại sư huynh, đã lâu rồi không gặp…

Không nói tới trong lòng Lão Tử có suy nghĩ gì, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề đều ôm mục đích đến để gây sự, cho nên cũng không có ý tứ phải khách sáo, thậm chí còn không thông báo, đã trực tiếp xông vào Bát Cảnh Cung.

Lão Tử khẽ cau mày, chân mày lộ ra vẻ tức giận, nhìn chằm chằm Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề nói:

- Hai vị? Các ngươi đây là coi Bát Cảnh Cung của ta không có ai đúng không? Mạnh mẽ xông vào như vậy?

Nhìn thấy vẻ mặt Lão Tử tỏ ra không vui, Tiếp Dẫn vội vàng giải thích:

- Đại sư huynh đừng hiểu lầm, bọn ta thực sự có chuyện gấp cần tìm ngươi, cho nên lễ tiết mới không chu toàn. Bọn ta tuyệt đối không dám có ý khinh thường Đại sư huynh…

Chỉ là, hành vi khinh thường Lão Tử đã làm ra rồi, miệng lại nói cái gì không dám khinh thường, nghe không có chút chân thành nào cả.

Phất tay, Lão Tử cắt ngang lời Tiếp Dẫn, đồng thời mở miệng hỏi rõ trọng tâm câu chuyện:

- Được rồi, Tiếp Dẫn, ngươi không cần như vậy trước mặt bản tọa, ta với ngươi quen biết lâu như vậy, con người ngươi như thế nào ta còn có thể không biết sao? Các ngươi là vì chuyện Phạn Đàm Quyết mà tới đúng không?

- Không sai, hai huynh đệ bọn ta đến đây là vì chuyện của Phạn Đàm Quyết. Không biết tại sao Đại sư huynh ngươi lại muốn can thiệp vào chuyện của Phật Môn bọn ta?

Chuẩn Đề gật đầu, thái độ rất hung hăng, không hề có chút uyển chuyển nào, trực tiếp dùng ngữ khí chất vấn đi thẳng vào vấn đề.

Sau khi Lão Tử liếc nhìn một cái, ngang ngược hỏi:

- Làm sao? Bản tọa hành sự còn phải nhận được sự đồng ý của hai người các ngươi mới được?

Chuẩn Đề hoàn toàn không sợ Lão Tử chút nào, mở miệng tiếp lời:

- Nếu ngươi làm chuyện khác, tất nhiên không cần phải được sự đồng ý của hai huynh đệ bọn ta, nhưng ngươi xen vào chuyện Phật Môn bọn ta, vậy là có chút không hợp lý phải không?

Sắc mặt Lão Tử không tốt lắm, trầm giọng nói:

- Nếu là như vậy, bản tọa cứ muốn làm thế đấy, ngươi còn muốn động thủ với ta?

- Động thủ thì động thủ, ngươi thân là Đại sư huynh, luôn tự cho mình là người mạnh nhất trong Lục Thánh. Ta sớm đã không nhìn quen rồi. Hôm nay ta ngược lại muốn xem xem, ngươi rốt cuộc có năng lực như thế nào!

Chuẩn Đề trực tiếp lấy Thất Bảo Diệu Thụ ra.

- Đợi đã, Đại sư huynh, sư đệ này của ta nhanh mồm nhanh miệng quen, ngươi là người hiểu đạo lý, đừng vội động thủ làm tổn thương hòa khí giữa huynh đệ chúng ta…

Tiếp Dẫn ở bên cạnh trong miệng vẫn đang nói những lời tốt đẹp, làm ra dáng vẻ là người hòa giải.

Tuy nhiên khi nói, Tiếp Dẫn chỉ lôi kéo Lão Tử mà thôi, lại không có ý muốn ngăn trở Chuẩn Đề.

Nhân cơ hội này, Chuẩn Đề không nói lời vô nghĩa nữa, trực tiếp điều khiển Thất Bảo Diệu Thụ bắt đầu hành động.

Vô số cành cây quét qua, uốn lượn bay về phía Lão Tử.

Bị Tiếp Dẫn lôi kéo, Lão Tử muốn ra tay, nhưng nhất thời bỏ lỡ thời điểm tốt nhất.

- Cút đi!

Cũng biết Tiếp Dẫn là kẻ trong miệng nói lời hay ý đẹp, nhưng thật ra là muốn mượn những lời này để ảnh hưởng đến mình, Lão Tử tức giận, trong miệng mắng một tiếng, chợt nhấc tay một cái, trong tay xuất hiện một tòa bảo tháp lấp lánh ánh kim. Chính là Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung Bảo Tháp được mệnh danh là chí bảo có phòng ngự mạnh nhất.

Bảo tháp phát ra hào quang vạn trượng, trực tiếp bao phủ toàn thân Lão Tử, đương nhiên những cành cây mà Thất Bảo Diệu Thụ biến thành cũng bị những ánh kim rực rỡ này chặn lại.

Bộp!

Cùng với ánh sáng do Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung Bảo Tháp phát ra, Tiếp Dẫn vốn đang lôi kéo Lão Tử để khuyên nhủ cũng bị đánh bay ra ngoài.

Nhìn dáng vẻ có vẻ rất không dễ chịu.

- Nếu Đại sư huynh đã không nể tình huynh đệ như vậy, nhất định muốn động thủ, vậy thì không thể trách sư đệ ta đây không khách khí được!

Lúc này, Tiếp Dẫn vẫn không quên tìm cho mình một lý do chính đáng, dùng dáng vẻ bị ép buộc bất đắc dĩ nói với Lão Tử.

Trong lúc nói, bảo tràng của Tiếp Dẫn cũng theo đó xuất hiện, hai vị Thánh Nhân cùng ra tay, hai đại chí bảo Thất Bảo Diệu Thụ và Tiếp Dẫn Bảo Tràng đồng loạt khởi động, phát động tấn công về phía Lão Tử.

Bị bao vây bởi Thất Bảo Diệu Thụ và Tiếp Dẫn Bảo Tràng, trong lòng Lão Tử hừ lạnh một tiếng, thầm lẩm bẩm.

- Hừ, nếu Thông Thiên có thể đuổi theo sau đánh các ngươi như chó, chẳng lẽ ta lại không thể?

Trong lúc nói, Thái Cực Đồ bị Lão Tử trực tiếp mở ra, hóa thành một cây cầu vàng, nối giữa hư không và Lão Tử.

Dùng sức mạnh của Thái Cực Đồ để gia tăng sức mạnh của bản thân, đồng thời dùng sức mạnh của Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung Bảo Tháp để phòng ngự xung quanh, ánh mắt của Lão Tử sắc bén, khí tức cường đại bộc phát ra ngoài, áp sát về phía hai người Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn.

Lấy một địch hai, khí thế của Lão Tử trông thì rất mạnh mẽ, không hề có chút lùi bước nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận