Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1200: Cứng rắn Ngọc Hoàng Thượng Đế

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Bực bội!

Theo lý thuyết Ngọc Hoàng Thượng Đế không biết đã sống bao nhiêu năm, tâm cảnh sớm đã được rèn luyện đến mức cứng cỏi như kim cương, không phải là người bình thường có thể so sánh. Thế nhưng mà, trong khoảng thời gian gần đây, Ngọc Hoàng Thượng Đế lại luôn cảm thấy bực bội, tựa như là có một luồng khí chặn ở trên ngực, không nhả ra thì không thoải mái.

Thân là chủ nhân của tam giới, qua nhiều năm như vậy, Ngọc Hoàng Thượng Đế vẫn luôn cao cao tại thượng, thế nhưng mà gần đây, chuyện không hài lòng lại không ngừng xảy ra, một chuyện tiếp nối một chuyện.

Tứ Ngự dưới tay mình chính là phụ tá đắc lực, thế nhưng mà một vị tiếp một vị rồi tất cả đều vẫn lạc.

Dao Cơ cũng hai lần kém chút nữa là bị giết, nếu không nhờ có chúc phúc của lão tổ thì đã không còn rồi, từ một loại ý nghĩa nào đó thì là đã hai lần mất đi tính mạng.

Lại thêm chính mình bị người cướp mất Đả Thần Tiên, bây giờ thế cục trong Thiên Đình đã giống như là biển cả nổi sóng ngầm, cũng đã làm cho mình phiền lòng. . .

Không nghĩ tới, bây giờ chỉ là một người bình thường đều có thể làm cho mình mất thể diện? Thậm chí chính mình phái mấy ngàn Thiên Binh, Thiên Tướng hạ phàm cũng không thể tóm hắn về Thiên Đình trừng trị!

Mình bây giờ còn tính là chủ nhân của tam giới hay sao?

Từ những chuyện phát triển trước mắt thì Thiên Đình bây giờ đã hiện ra khuynh hướng suy bại!

Không được, tuyệt đối không thể để dạng xu thế này phát triển hơn nữa, phải phanh lại!

- Nguyên bản gióng trống khua chiêng tìm kiếm hồn phách của người bình thường kia là vì mặt mũi của chính mình, lại không nghĩ rằng, rơi xuống tình trạng hôm nay. Nếu như là không thể duy trì được thể diện này vị trí chủ nhân của tam giới này e rằng ta chưa chắc đã làm được nữa rồi!

Sau khi trầm mặc một lát, sắc mặt của Ngọc Hoàng Thượng Đế trở nên kiên định.

Chỉ là một người bình thường nhưng bây giờ lại đưa tới rất nhiều người chú ý, nếu như bản thân bị người bình thường làm mất mặt rồi lại không thể tìm trở về, vậy uy tín của mình sẽ giảm xuống đến mức độ nào không cần phải nói cũng biết!

Thác Tháp Thiên Vương Lý Tĩnh hơi cúi đầu, đứng ở trước mặt của Ngọc Hoàng Thượng Đế không nói một lời.

Đối mặt với Không Động Ấn, đối mặt với thân phận tộc trưởng của Nhân tộc, nên lựa chọn như thế nào, chỉ có thể dựa vào Ngọc Hoàng Thượng Đế độc đoán.

- Nếu như đối phương dùng thân phận tộc trưởng của Nhân tộc, như vậy, quả nhân sẽ đích thân đi tới đó một lần xem.

Sau khi trầm mặc một lát, Ngọc Hoàng Thượng Đế mở miệng nói.

Ngọc Hoàng Thượng Đế thế mà muốn đích thân hạ phàm ư?

Lựa chọn này làm cho Thác Tháp Thiên Vương Lý Tĩnh cũng phải giật nảy mình.

Chỉ có điều, suy nghĩ kỹ một chút cục diện mà Ngọc Hoàng Thượng Đế đang phải chịu đựng bây giờ, hắn đích thân hạ phàm đi một chuyến tựa hồ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Lý Thế Dân lấy ra Không Động Ấn rõ ràng là muốn dùng thân phận tộc trưởng của Nhân tộc để bảo vệ người bình thường kia, ngoại trừ Ngọc Hoàng Thượng Đế thì còn ai có thể tới tranh đấu?

Cho nên, Thác Tháp Thiên Vương Lý Tĩnh cúi đầu, không nói một lời, tự nhiên lại cũng không có ý định mở miệng ngăn cản.

Việc này không nên chậm trễ, nếu như là đã quyết định, Ngọc Hoàng Thượng Đế liền không có ý định lãng phí thời gian, nhanh chóng ra lệnh cho người dưới chuẩn bị, ngồi ở bên trên liễn xa do mấy con rồng kéo, ở bên cạnh có đội nghi trượng đi theo, khí thế bất phàm bay về hướng Nhân Gian.

Chung quanh xa liễn của Ngọc Hoàng Thượng Đế tự nhiên cũng có tiên âm mịt mờ, dị tượng linh khí hóa mưa trông vô cùng tôn quý.

Ở Nhân Gian, bên trong Quận Phượng Tiên, Lý Thế Dân ngồi ngay ngắn bên trên vị trí trung tâm, trong tay nâng Không Động Ấn, mấy người Giang Lưu ngồi ở bên cạnh, lẳng lặng chờ đợi.

Lý Tĩnh đã quay lại Thiên Đình, thế nhưng mấy ngàn Thiên Binh, Thiên Tướng ở giữa bầu trời kia lại cũng không có thối lui, có thể thấy được, chuyện này vẫn chưa xong.

Lý Thế Dân ngồi yên lặng, kiên nhẫn chờ đợi, nhưng trong lòng thì bùi ngùi mãi thôi.

Nguyên bản, hắn chẳng qua là Đại Hoàng Đế của Đại Đường Đế mà thôi. Trước đây, khi gặp được Thần Tiên hay Phật Đà, Lý Thế Dân đều phải quỳ xuống lễ bái.

Nói thí dụ như năm đó, Quan Âm liền có thể thiết kế một nạn, làm cho Giang Lưu đi Tây Thiên thỉnh kinh, thậm chí có thể mang đến cho Đại Đường nạn châu chấu, làm cho chính mình cùng Giang Lưu chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.

Có thể nói cho dù bản thân là Hoàng Đế của một quốc gia nhưng chính mình vẫn như trước là một món đồ chơi trong tay Thiên Đình và Phật môn mà thôi.

Thế nhưng bây giờ, khi chính mình cầm Không Động Ấn trong tay thì mọi chuyện đã khác rồi, bản thân đã có đủ vốn liếng để khiêu chiến với Thiên Đình và Phật môn.

Hơn nữa, Lý Thế Dân càng rõ ràng hơn, khi chính mình cầm Không Động Ấn trong tay, mục tiêu cuối cùng nhất là trở thành Nhân Hoàng, chưởng quản toàn bộ Nhân giới, có được địa vị ngang hàng với Ngọc Hoàng Thượng Đế.

Hôm nay lần đầu tiếp xúc với Ngọc Hoàng Thượng Đế chính là bước đầu tiên trong hành trình trở thành Nhân Hoàng của bản thân!

Nhiệm vụ lần này chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại. . .

Đợi cũng không lâu lắm, có tiếng tiên âm mịt mờ truyền đến, tất cả mọi người ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy đội nghi trượng đi quanh xa liễn của Ngọc Hoàng Thượng Đế thể hiện ra khí thế phi phàm chậm rãi hạ xuống.

Chín con Kim Long kéo liễn xa, thanh thế như vậy quả thật là không tầm thường.

- Ngọc Hoàng Thượng Đế, là Ngọc Hoàng Thượng Đế đích thân hạ phàm. . .

Toàn bộ bách tính trong Quận Phượng Tiên đều chấn động rồi tất cả nhanh chóng quỳ xuống.

Ở bên cạnh, nhìn xem cảnh tượng như vậy, một nhà ba người Quận trưởng của Quận Phượng Tiên còn có những binh sĩ kia cũng biết rõ là Ngọc Hoàng Thượng Đế đích thân hạ phàm xử lý công việc, bọn họ vừa sợ lại than thở, theo tính phản xạ cũng muốn quỳ xuống tới.

Thế nhưng, khi ánh mắt của bọn họ đảo qua Lý Thế Dân, đảo qua Không Động Ấn ở trong tay của Lý Thế Dân thì tâm tư muốn quỳ xuống lễ bái lập tức lại phai nhạt không ít.

Bây giờ, Lý Thế Dân đang lấy thân phận tộc trưởng của Nhân tộc để bàn việc, nhìn xem Ngọc Hoàng Thượng Đế xuất hiện vẫn như trước là ngồi bình chân như vại, mấy người bọn họ vội vàng xông đi lên quỳ xuống lễ bái với Ngọc Hoàng Thượng Đế thì còn ra thể thống gì nữa?

Sau khi long liễn hạ xuống, đội nghi trượng nhanh chóng tản ra, sau đó Ngọc Hoàng Thượng Đế mặc hoàng bào màu vàng chậm rãi từ bên trên liễn xa đi xuống.

- Bái kiến Ngọc Hoàng Thượng Đế!

Sau khi Ngọc Hoàng Thượng Đế đi ra, Lý Thế Dân mới đứng dậy, một tay nâng Không Động Ấn, hơi cúi đầu, biểu thị hành lễ với Ngọc Hoàng Thượng Đế.

Không có cách nào khác cả, mặc dù bản thân nắm giữ Không Động Ấn, nhưng bây giờ thân phận của mình rốt cuộc cũng chỉ là tộc trưởng của Nhân tộc mà không phải là Nhân Hoàng, thân phận và địa vị đương nhiên vẫn là thấp hơn Ngọc Hoàng Thượng Đế một bậc.

Chỉ có lúc chính mình trở thành Nhân Hoàng mới có thể ngang hàng cùng Ngọc Hoàng Thượng Đế.

Nhìn thoáng qua Không Động Ấn ở trong tay của Lý Thế Dân, cảm nhận được khí vận quấn quanh đó, trong lòng của Ngọc Hoàng Thượng Đế hơi trầm xuống.

Chỉ có điều mặt ngoài nhưng biểu cảm ở trên mặt của Ngọc Hoàng Thượng Đế vẫn như cũ là không thay đổi nhiều, hắn gật đầu gật đầu, nghĩ một đằng nói một nẻo nói:

- Chúc mừng Nhân tộc các ngươi một lần nữa tìm về Không Động Ấn, đây là sự may mắn của Nhân tộc!

- Đa tạ Ngọc Hoàng Thượng Đế!

Lý Thế Dân gật đầu nói tạ ơn.

Sau một câu chúc mừng giả tạo đó, Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng không có tâm tư tiếp tục nói chuyện phiếm:

- Quả nhân hôm nay tới đây, cần làm chuyện gì chắc hẳn các ngươi cũng đều biết được!

Sau khi nghe được câu nói của Ngọc Hoàng Thượng Đế, ở bên cạnh, con trai của Quận trưởng rụt rụt về phía sau, ở trên mặt của hắn cũng hiện lên biểu cảm hoảng sợ.

Dưới cơn thịnh nộ lật ngược bàn thờ tế bái Ngọc Hoàng Thượng Đế, hắn cũng không cảm thấy có gì lớn thế nhưng mà ai có thể nghĩ đến Ngọc Hoàng Thượng Đế lại đích thân chạy đến đây tính sổ?

Chuyện này giống như là một dân chúng bình thường trong một quốc gia mở miệng mắng Hoàng Đế vài câu, ngày thứ hai Hoàng Đế liền suất lĩnh quân đội ngự giá thân chinh tới vậy, chuyện này làm sao không khiến cho người ta cảm thấy hoảng sợ cho được?

- Thân là tộc trưởng của Nhân tộc, chưa thể quản lý các thành viên trong tộc thật tốt, đây là sai lầm của ta!

Chẳng qua chính là Lý Thế Dân cũng không có ý định lùi bước, hắn nhìn chằm chằm Ngọc Hoàng Thượng Đế, mở miệng nhanh chóng ôm chuyện sai lầm này lên trên người mình.

- Nhân tộc có bao nhiêu người, quận thành Phượng Tiên này cách xa Trường An đến mấy mươi nghìn dặm, lỗi của những người này làm sao có thể trách đến trên đầu ngươi? Ai làm người nấy chịu, là người này phạm sai lầm, cứ để quả nhân đến trừng trị hắn là đủ!

Ngọc Hoàng Thượng Đế lắc lắc đầu, cũng không có biểu thị ý định trách cứ Lý Thế Dân, chỉ nói chính mình như trước muốn dẫn con trai của Quận trưởng rời khỏi.

- Ngọc Hoàng Thượng Đế, ngài cũng biết rõ ta vừa mới nhận được Không Động Ấn không lâu, vừa trở thành tộc trưởng của Nhân tộc liền biểu hiện ra chính mình không thể thủ hộ bách tính trong tộc, vị trí tộc trưởng này về sau còn có uy vọng gì có thể nói nữa chứ? Xin Ngọc Hoàng Thượng Đế không nên làm cho ta phải khó xử!

Chẳng qua chính là nghe xong câu nói của Ngọc Hoàng Thượng Đế, Lý Thế Dân lại lần nữa lên tiếng, biểu thị sự cự tuyệt.

Đã nhiều lần mở miệng nhưng đều bị Lý Thế Dân cự tuyệt, Ngọc Hoàng Thượng Đế đã sắp không nhịn được rồi, sắc mặt cũng trở nên âm trầm rất nhiều.

- Quả nhân cũng không truy cứu trách nhiệm của ngươi đã là khoan dung độ lượng lắm rồi. Ngươi chớ có khư khư cố chấp!

Ngọc Hoàng Thượng Đế trầm giọng nói với Lý Thế Dân.

Sau khi Ngọc Hoàng Thượng Đế biểu hiện ra sự phẫn nộ, giữa trời đất, sấm sét cuồn cuộn, phong bạo gào thét, tựa như là đang làm nổi bật cảm xúc ở trong lòng của Ngọc Hoàng Thượng Đế.

Tay nâng Không Động Ấn, Lý Thế Dân nhìn chằm chằm vào Ngọc Hoàng Thượng Đế với ánh mắt kiên định, rõ ràng là hắn cũng không có ý định lùi bước, đồng dạng biểu lộ thái độ của mình.

Những Tiên Quan, Thần Tướng đi theo bên cạnh Ngọc Hoàng Thượng Đế đều cúi đầu không dám nói lời nào.

Nếu như Lý Thế Dân chỉ là một vị hoàng đế bình thường của thế gian vậy thì không có người nào sẽ để hắn vào trong mắt, nhưng mà thân phận của hắn bây giờ lại là tộc trưởng của Nhân tộc, tự nhiên là không có ai dám khinh thường hắn.

Cuộc nói chuyện giữa Lý Thế Dân cùng Ngọc Hoàng Thượng Đế hoàn toàn là cuộc nói chuyện giữa hai vị đại lão, nhân vật nhỏ như bọn hắn làm gì có tư cách xen vào?

Thấy Lý Thế Dân có thái độ kiên quyết, Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng biết rõ muốn dùng lời nói để làm cho đối phương khuất phục là chuyện không thể nào xảy ra. Điều này làm cho hắn âm thầm thở dài ở trong lòng.

Mặc dù đã cố gắng để không phải ra tay, nhưng nếu nhất định phải ra tay vậy thì mình cũng không có lựa chọn khác.

Những thủ hạ của bản thân kiêng kị khí vận ở bên trên Không Động Ấn, không dám nhiễm phần nhân quả lớn lao này, thế nhưng mà thân là chủ nhân của tam giới, chính mình đồng dạng có khí vận hộ thân, tương đối thì không có bao nhiêu sợ hãi!

- Đã như vậy thì quả nhân chỉ có thể đích thân ra tay!

Trong lòng thầm than một tiếng, sau đó có quyết định, Ngọc Hoàng Thượng Đế mở miệng nói.

Vừa dứt lời, Ngọc Hoàng Thượng Đế đã giơ tay lên, chộp về phía con trai của Quận trưởng kia.

Thân là cường giả cấp độ Chuẩn Thánh duy nhất ở hiện trường, Ngọc Hoàng Thượng Đế ra tay, tự nhiên không có người nào có thể ngăn cản động tác của hắn.

Ba!

Nhưng mà, mắt thấy Ngọc Hoàng Thượng Đế sắp sửa thành công thì một thanh trường kiếm màu xanh lại đột nhiên xuất hiện, chặn lại bàn tay của Ngọc Hoàng Thượng Đế.

Người xuất kiếm chính là Cao Dương.

- Ngọc Hoàng Thượng Đế, phụ hoàng ta nói . . . thiếu niên này là Nhân tộc, phải do Nhân tộc chúng ta tự xử lý!

Thanh Bình Kiếm ra khỏi vỏ, chặn lại Ngọc Hoàng Thượng Đế, Cao Dương cũng nhìn chằm chằm vào Ngọc Hoàng Thượng Đế với ánh mắt kiên định.

Nhìn Thanh Bình Kiếm ở trong tay của Cao Dương, lông mày của Ngọc Hoàng Thượng Đế nhíu chặt lại.

Khó thật!

Cao Dương tay cầm Thanh Bình Kiếm không chỉ là có được thực lực cấp độ Chuẩn Thánh, chủ yếu hơn là nàng đại biểu cho ý chí của Thông Thiên Giáo Chủ, chính mình chẳng lẽ muốn động thủ với nàng sao?

Lý Thế Dân cùng Cao Dương chính là cha con, nàng sẽ kiên định đứng ở bên phía Lý Thế Dân cũng không phải là chuyện khó hiểu.

Ở bên cạnh, Giang Lưu nhìn thấy chuyện phát triển đến cục diện bây giờ, khóe miệng không để lại dấu vết hơi nhếch lên một chút.

Hành động của Ngọc Hoàng Thượng Đế đơn giản chính là vì mặt mũi của chính mình.

Hiện tại, Thiên Đình giống như là biển cả nổi sóng ngầm, dấu hiệu hỗn loạn đã manh nha xuất hiện, Ngọc Hoàng Thượng Đế càng cần phải bảo hộ sự uy nghiêm của chính mình.

Thế nhưng mà hết lần này tới lần khác, bản thân phải làm cho hắn mất mặt.

Hiện tại xem ra, chuyện phát triển đúng là nằm ở bên trong dự kiến của chính mình.

- Ngọc Hoàng Thượng Đế bệ hạ!

Cùng lúc đó, Giang Lưu cũng tiến lên trước hai bước, đứng sóng vai cùng Cao Dương, Thanh Liên Phật Y ở trên người sáng rực lên:

- Bệ hạ, việc này . . . mong rằng bệ hạ nghĩ lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận