Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1110: Thân Công Báo: Dùng Chuẩn Thánh để trông giữ ta ư?

Người dịch: Nguyễn Khiêm

- Bảng thông tin nhân vật!

Id: Người coi ngục (tên giả) (màu vàng)

Chức nghiệp: Phật Đà.

Giới tính: Nam.

Đẳng cấp: 100.

Trang bị: Ngũ Sắc Thần Quang (Thần Cấp) ,..

Mặc dù trong lòng của Giang Lưu âm thầm chửi bậy lực sát thương đến từ câu nói ‘Đạo hữu xin dừng bước’ này của Thân Công Báo, thế nhưng mà, quan sát bóng người cao tới mấy trăm trượng này, trong lòng của Giang Lưu mặc niệm một tiếng sau đó kéo ra bảng thuộc tính của đối phương.

Chợt, khóe miệng của Giang Lưu hơi hơi co quắp.

Từ đẳng cấp, đặc biệt là nhìn thấy trang bị Ngũ Sắc Thần Quang, Giang Lưu liền biết rõ, bóng người cao mấy trăm trượng ở trước mắt này hoàn toàn chính là Khổng Tuyên.

- Cho nên, hắn đây là bắt lấy một cái cơ hội, dùng cái cớ này để động thủ, làm ra kiếp nạn mới cho ta hay sao?

Sau khi ý thức được thân phận của bóng người ở trước mắt này là Khổng Tuyên, trong lòng của Giang Lưu cũng hiểu được.

- Vì cái gì ngươi đã bị giam giữ cẩn thận như vậy mà vẫn còn có người trông giữ, nhìn chằm chằm vào ngươi vậy?

Sau khi nhìn bóng người khổng lồ này, Tôn Ngộ Không chợt xoay đầu lại hỏi Thân Công Báo.

Năm đó, cho dù bản thân có đại náo Thiên Cung nhưng cũng chỉ là bị Ngũ Chỉ sơn ép xuống năm trăm năm mà thôi, nhưng người ở trước mắt này lại bị trấn áp gần hai ngàn năm?

Hơn nữa, thời điểm bị trấn áp thế mà còn có một kẻ đáng sợ như thế này canh chừng? Gia hỏa này rốt cuộc làm chuyện gì? Chẳng lẽ hắn có thể phá hoại lợi hại hơn lão Tôn ta hay sao?

Trong lòng của Tôn Ngộ Không âm thầm nghĩ.

- Không có chứ?

Chẳng qua là khi nghe được câu nói kỳ quặc này của Tôn Ngộ Không, Thân Công Báo cũng mờ mịt, khẽ lắc đầu nói.

Những năm gần đây mình bị trấn áp ở Hải Nhãn của Bắc Hải. Cho tới bây giờ còn chưa nghe nói qua có người nào trông coi bản thân.

Thế nhưng mà, bản thân mới vừa mới trốn ra thì đã có người xuất hiện, chuyện này cũng khó mà có thể dùng một câu trùng hợp để giải thích nhỉ?

Trong lúc nhất thời, Thân Công Báo cũng không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.

- Này! Ngươi là người phương nào? Vì cái gì lại ở đây? Chẳng lẽ trong những năm gần đây, ngươi vẫn một mực ẩn núp ở trong bóng tối, giám thị ta hay sao?

Trong lòng cảm thấy mờ mịt, chợt, Thân Công Báo ngẩng đầu lên, cao giọng hỏi bóng người cao mấy trăm trượng kia.

- Bản tọa chính là Thần Tướng trấn thủ ở đây, mục đích chính là vì phòng ngừa ngươi thoát đi!

Nghe được câu hỏi của Thân Công Báo, bóng người do Khổng Tuyên biến thành mở miệng trả lời, tựa hồ cũng đang tìm cho mình một cái thân phận phù hợp.

- Vậy thì vì cái gì mà nhiều năm như vậy, ta chưa bao giờ thấy qua ngươi?

Nghe được câu nói của Khổng Tuyên, biểu cảm kinh ngạc trên mặt Thân Công Báo càng thêm rõ ràng, hắn hỏi.

- Lúc bình thường, ta đều đang ngủ say, hôm nay, các ngươi phá vỡ cấm chế, đánh thức ta!

Khổng Tuyên hiển nhiên là đã sớm nghĩ xong câu trả lời để ứng đối.

Nói tới chỗ này, Khổng Tuyên coi như là đã giải thích cho thân phận bản thân đã sớm thiết kế tốt.

Không tiếp tục để cho mấy người Giang Lưu truy đến cùng, Khổng Tuyên giơ bàn tay tựa như là có thể che kín bầu trời kia lên, làm ra vẻ muốn ép, mở miệng nói:

- Không cần nói nhảm nhiều thêm nữa. Hôm nay, các ngươi tự ý thả Phân Thủy tướng quân ra khỏi cấm chế, tội ác tày trời, chức trách của ta nhất định không thể để cho các ngươi thoát đi ra ngoài!

Trong khi đang nói chuyện, bàn tay vô cùng khổng lồ kia của Khổng Tuyên đã đè ép về phía mấy người Giang Lưu.

- Hừ, lời hay ai cũng sẽ nói được dễ dàng, thế nhưng mà không biết ngươi có được bản sự này hay không?!

Ngẩng đầu nhìn bàn tay khổng lồ đang ép xuống, Tôn Ngộ Không tựa hồ bị khơi gợi lên hồi ức không mỹ lệ lắm vậy, trong miệng không nhịn được hừ lạnh một tiếng nói.

Vừa dứt lời, Tôn Ngộ Không thả người nhảy một cái, thân hình như điện, lao lên, thần thông Pháp Thiên Tượng Địa được triển khai, hắn biến thành một con khỉ đột khổng lồ. Đồng thời, Như Ý Kim Cô Bổng trong tay cũng biến lớn theo rồi hùng hổ nghênh đón bàn tay khổng lồ đang ép xuống kia.

Ầm một tiếng, bàn tay khổng lồ kia cùng Kim Cô Bổng hung hăng đụng vào nhau, phát ra một tiếng vang thật lớn.

Chỉ thấy thân hình cao mấy trăm trượng kia của Khổng Tuyên không chút sứt mẻ, thậm chí còn không hề lắc lư.

Lại nhìn về phía Tôn Ngộ Không, cơ thể bị đánh bay, quay mười mấy vòng trên không trung, sau đó hung hăng đập xuống đất.

Ở trong mắt Giang Lưu có thể nhìn thấy, thanh máu HP trên đầu Tôn Ngộ Không đã ít đi khoảng một phần mười.

Mặc dù rất nhanh Tôn Ngộ Không đã bò dậy, thế nhưng mà sắc mặt lại vô cùng khó coi.

Vốn cho là sau khi đi Tây Thiên thỉnh kinh, thực lực của mình đã tăng lên rất lớn, lại không nghĩ rằng, hôm nay chẳng qua là đụng tới một người khổng lồ không có danh tiếng gì mà thôi, vậy mà bản thân lại bị đối phương dễ dàng đánh bại.

- Đại sư huynh, ở dưới đáy biển, thực lực của huynh không thể phát huy hoàn toàn, vẫn là để ta tới đi!

Nhìn sắc mặt của Tôn Ngộ Không là có thể hiểu được điều hắn nghĩ trong lòng, vào lúc này, Tiểu Bạch Long tiến lên nói.

Lời nói này cũng chỉ là cho Tôn Ngộ Không một cái bậc thang phù hợp để đi xuống mà thôi.

Chẳng qua là sắc mặt của Tôn Ngộ Không vẫn như cũ là không tốt lắm, hắn chăm chú nhìn bóng người cao như một ngọn núi lớn ở trước mắt này.

Mặc dù việc liên tục duy trì Tị Thủy Quyết thật là khiến cho mình phân thần, thực lực bị hạn chế, thế nhưng mà, người khổng lồ kia chỉ cần một chiêu đã có thể đánh bay bản thân vào trong lòng đất, Tôn Ngộ Không cũng biết rõ, thực lực của đối phương tuyệt đối bất phàm.

Thậm chí, từ một chưởng này là có thể biết được thực lực của kẻ trước mắt này tựa hồ còn mạnh hơn cả Như Lai lúc trấn áp mình năm trăm trước.

- Tiểu Bạch, đệ cũng đừng an ủi lão Tôn ta, thực lực của gia hỏa này rất mạnh, còn mạnh hơn lão Tôn ta rất nhiều, chuyện này ta vẫn có thể nhận ra được!

Tôn Ngộ Không cũng biết rõ lời vừa rồi của Tiểu Bạch Long chẳng qua là tìm cho mình một cái bậc thang để đi xuống, thế nhưng mà, Tôn Ngộ Không cũng không phải loại người thua không nổi kia.

Người khác có thực lực cường đại hơn mình, đây là sự thật, có cái gì mà không dám thừa nhận?

Thấy Đại sư huynh không bị ảnh hưởng gì vì thất bại, Tiểu Bạch không nói thêm gì. Vào lúc này, tất cả sức mạnh của hắn đều đã được quán chú vào đến bên trong Long Ngâm Kiếm rồi. Nguồn sức mạnh này lớn đến mức khiến cho cả Long Ngâm Kiếm cũng nóng đỏ lên. Sau khi tích lũy đến cực hạn, Tiểu Bạch Long hung hăng vung Long Ngâm Kiếm lên.

Kiếm khí hỏa diễm vô cùng khổng lồ xuất hiện, chém thẳng về phía người khổng lồ kia.

Đối mặt luồng kiếm khí khổng lồ này của Tiểu Bạch Long, người khổng lồ cao mấy trăm trượng kia giơ tay lên, quạt một cái.

Luồng kiếm khí hỏa diễm này bị bàn tay của người khổng lồ kia đập vỡ vụn.

- Tê, thật là lợi hại. . .

Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người Trư Bát Giới đều hít một hơi lạnh.

Ở bên trong đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh, vô luận là Tôn Ngộ Không hay là Tiểu Bạch Long đều có thực lực vô cùng cường đại, thế nhưng mà, đối mặt người khổng lồ thần bí này, hai người đều hoàn toàn bị nghiền ép rồi?

Là triệt triệt để để nghiền ép.

- Sư phụ, thực lực của gia hỏa này e rằng đã siêu việt cấp độ Đại La Kim Tiên rồi!

Trư Bát Giới xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Giang Lưu, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Đúng vậy! Nếu chỉ là Đại La Kim Tiên thì cho dù có mạnh hơn Tôn Ngộ Không cùng Tiểu Bạch Long cũng tuyệt đối mạnh đến mức có hạn, không thể nào triệt triệt để để nghiền ép như bây giờ được.

- Có cần con phải nói hay sao?

Giang Lưu trừng mắt với Trư Bát Giới.

- Ta là ai mà để cho Thiên Đình phái một vị cường giả như này tới canh chừng như vậy chứ?

Còn về phần Thân Công Báo, hắn chỉ biết trợn tròn mắt mà nhìn.

Đã từng là môn nhân của Ngọc Hư Cung, đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn, mặc dù tu vi của Thân Công Báo mới chỉ là Thái Ất Chân Tiên Cảnh, thế nhưng hắn vẫn có nhãn lực.

Từ việc công kích của Tôn Ngộ Không cùng Tiểu Bạch Long bị triệt để nghiền ép, hắn liền có thể nhìn ra được, thực lực của người khổng lồ thần bí này tuyệt đối là đã đạt đến cấp bậc Chuẩn Thánh.

Thế nhưng mà, bản thân chẳng qua chỉ là Thái Ất Chân Tiên Cảnh mà thôi, bị trấn áp ở Hải Nhãn của Bắc Hải này, thế mà bên trên còn phái một vị Chuẩn Thánh tới canh chừng bản thân ư?

Từ lúc nào mà giá trị của bản thân cao như vậy rồi?

Đây là Chuẩn Thánh đó

Bất cứ vị nào đều là đại lão một phương chứ?

- Không có việc gì, gặp được cường địch, vô luận chúng ta có thể đánh thắng được hay không, chỉ cần mấy sư đồ chúng ta đồng tâm hiệp lực là được rồi!

Cảm nhận được ánh mắt của mấy người Trư Bát Giới đều rơi trên người mình, trên mặt của Giang Lưu lại lộ ra biểu cảm cực kỳ quyết tuyệt.

- Sư phụ nói đúng! Chỉ cần chúng ta đoàn kết một lòng là được rồi!

Bởi vì vô cùng tín nhiệm Giang Lưu, vì thế, sau khi Giang Lưu vừa dứt lời, mấy người Tôn Ngộ Không đều đồng ý gật nhẹ đầu.

Ngay sau đó, Trư Bát Giới giương Thượng Bảo Thấm Kim Bá trong tay lên, Kim Cô Bổng của Tôn Ngộ Không, Long Ngâm Kiếm của Tiểu Bạch Long, Viêm Ma Chiến Phủ của Sa Ngộ Tịnh cũng đồng loạt giơ cao, đương nhiên còn có Lôi Điện Kích ở trong tay của Giang Lưu!

Vào lúc này, toàn bộ người trong đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh trực tiếp động thủ.

Mặc kệ đánh thắng được hay không, nhưng ít ra, khí thế thoạt nhìn vẫn là vô cùng sung túc.

- Thực lực bọn họ mặc dù cũng không sai, thế nhưng mà, liên thủ lại cũng không thể nào là đối thủ của vị Chuẩn Thánh này!

Quan sát khí thế mấy người Giang Lưu hợp lực tấn công, Thân Công Báo lại thì thầm nói ở trong lòng.

Nhìn cục diện ở trước mắt, trong lòng của Thân Công Báo âm thầm suy tư, liệu bản thân có nên thừa dịp bọn họ kéo chân đối phương để đào tẩu hay không?

Chẳng qua là khi ý nghĩ này vừa mới nổi lên ở trong đầu Thân Công Báo thì hắn đã lắc lắc đầu, ném văng ý nghĩ này từ trong đầu ra ngoài.

Không có khả năng, mục đích của vị Chuẩn Thánh này khi xuất hiện ở đây chính là vì trông coi bản thân, cho nên, mình mới là trọng tâm.

Bây giờ, nếu như đồng loạt ra tay, còn có mấy người Giang Lưu hỗ trợ, nhưng nếu như mình bây giờ xoay người đào mệnh, vị Chuẩn Thánh này tuyệt đối sẽ bỏ qua bọn họ, đặc biệt chạy tới đối phó bản thân.

Nghĩ tới đây, trong lòng của Thân Công Báo cũng cảm thấy bất đắc dĩ, hắn giơ tay lên, thiên địa linh khí tụ lại ở trong tay hắn hóa thành một đám mây đen, sau đó, vô số tia sét bắn về phía người khổng lồ kia.

Chẳng qua là lấy tu vi của Thân Công Báo, pháp thuật này rơi vào trên thân hình mấy trăm trượng kia của người khổng lồ thật sự là không sai biệt lắm với việc gãi ngứa.

- Sư phụ nhìn như ra tay toàn lực nhưng cũng không có lấy Thiện Thi cùng Ác Thi ra.

Tình hình chiến đấu nhìn mặc dù kịch liệt, thế nhưng mà, Tiểu Bạch Long cẩn thận, lại phát hiện có chút không thích hợp.

Bình thường, khi đi vào phó bản, sư phụ đều sẽ cho Thiện Thi cùng Ác Thi ra hỗ trợ, bổi vì thực lực của hai thi cũng rất mạnh, nhưng bây giờ lại không lấy ra?

Xem ra, sư phụ có suy tính khác.

Rầm rầm rầm!

Không nói đến vào lúc này suy nghĩ ở trong lòng của Tiểu Bạch Long là thế nào, mấy người Giang Lưu hợp lực tấn công, mặc dù khí thế nhìn rất đủ, nhưng Khổng Tuyên dùng ít địch nhiều, đối phó mấy người Giang Lưu, hoàn toàn là cảm giác tráng hán trưởng thành bắt nạt mấy đứa bé con.

Nâng lên bàn tay tựa như là có thể che kín bầu trời vậy rồi vỗ thẳng về phía mấy người Giang Lưu.

Vô luận là ai đều căn bản không ngăn được một chưởng này của Khổng Tuyên, một người tiếp một người lần lượt bị bàn tay của Khổng Tuyên đập vào trên đất.

Chẳng qua là khi bàn tay này đập vào trên người của Tôn Ngộ Không cùng Tiểu Bạch Long thì có lẽ là bởi vì nhục thân của hai người bọn họ đều có sức phòng ngự vô cùng cường hãn cho nên, cả hai đều bị đánh bay ra ngoài, thậm chí còn bay khỏi đáy biển.

- Ừm, đánh hai người bọn họ bay ra ngoài, bọn họ tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp tìm viện binh tới cứu người, như thế lại là một lần kiếp nạn. . .

Quan sát Tôn Ngộ Không cùng Tiểu Bạch Long bị bản thân đánh bay ra ngoài, trong lòng của Khổng Tuyên âm thầm hài lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận