Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1239: Vết máu bên trên Thanh Bình Kiếm

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Minh Hà Lão Tổ lẳng lặng nhìn người thần bí mặc áo choàng màu đen, trong lòng âm thầm suy tư, chỉ cảm thấy đầu óc giống như là một đoàn bột nhão vậy.

Người thần bí mặc áo choàng màu đen gặp Thiên Phạt, theo lý thuyết, Hồng Mông Tử Khí nên ở trên người của hắn chứ nhỉ?

Thế nhưng mà, sau khi bản thân kiểm tra lại phát hiện không có gì!

Thiên Đạo là không thể phạm sai lầm, người thần bí mặc áo choàng màu đen giải thích Thiên Phạt nguyên bản là muốn hạ xuống tới, chỉ có điều trùng hợp là đúng lúc hắn vừa mới thề xong mà thôi, trên thực tế giữa hai bên cũng không có quan hệ gì.

Kỳ thật lời giải thích này thật là có thể giải thích được tất cả mọi chuyện.

Thế nhưng mà, rốt cuộc việc này cũng có quan hệ đến một luồng Hồng Mông Tử Khí cuối cùng ở trên đời này, Minh Hà Lão Tổ cảm thấy cho dù là người thần bí mặc áo choàng màu đen thật sự có thể giải thích được, cũng không thể hoàn toàn triệt để tin tưởng hắn.

Bị Giang Lưu gọi là người nhát gan nhất tam giới, tự nhiên, đối mặt với hết thảy tình huống có thể gặp nguy hiểm, Minh Hà Lão Tổ đều cách xa một chút. Nhưng cùng nguyên lý, phàm là có một chút nghi hoặc đối với tình huống liên quan đến Hồng Mông Tử Khí này, Minh Hà Lão Tổ cũng sẽ không từ bỏ.

Cũng hoặc là nói, chấp niệm đối với việc đột phá, trở thành Thánh Nhân khiến cho Giang Lưu cũng không dễ dàng làm cho hắn triệt để tin tưởng người thần bí mặc áo choàng màu đen thật sự không có Hồng Mông Tử Khí.

- Ngọc Hoàng Thượng Đế. . .

Vào lúc này, Minh Hà Lão Tổ đi ra, hai mắt nhìn chằm chằm vào Ngọc Hoàng Thượng Đế, nói:

- Bản tọa phải mang người thần bí mặc áo choàng màu đen này về U Minh Huyết Hải!

- Minh Hà Giáo chủ, ngươi đây là vì cái gì?

Biểu cảm ở trên mặt của Ngọc Hoàng Thượng Đế hơi trầm xuống, ông nhìn chằm chằm vào Minh Hà Lão Tổ hỏi.

- Không có vì điều gì cả. Xin Ngọc Hoàng Thượng Đế có thể nể mặt!

Minh Hà Lão Tổ nói với Ngọc Hoàng Thượng Đế, ngữ khí còn tính là khách khí.

- Không được! Giáo chủ, nếu như là hôm nay quả nhân nể mặt ngài thì chính ta sẽ bị mất mặt!

Ngọc Hoàng Thượng Đế nhìn Minh Hà Lão Tổ, lắc lắc đầu, nhanh chóng cự tuyệt.

Đúng vậy! Bản thân cố ý bày ra cạm bẫy, cho dù Hồng Mông Tử Khí không ở trên người của hắn, nhưng mình lại có thể giết hắn báo thù, như vậy cũng có thể làm cho khôi phục lại một phần uy danh của mình, há có thể bị Minh Hà Lão Tổ dễ dàng mang đi như vậy?

- Minh Hà Lão Tổ thế mà vẫn không chịu từ bỏ hay sao?

Ở bên cạnh, sau khi nghe được cuộc nói chuyện giữa Minh Hà với Ngọc Hoàng Thượng Đế, trong lòng của mấy vị Chuẩn Thánh khác đều hiểu được ý nghĩ của người trước.

Có thể nói chấp niệm đối với việc đột phá, trở thành Thánh Nhân của Minh Hà Lão Tổ là cường liệt nhất, cho dù là biết rõ Hồng Mông Tử Khí không ở trên người của người thần bí mặc áo choàng màu đen, thế mà hắn cũng không nguyện ý tin tưởng sự thật này?

- Giáo chủ, đây là bạn của ta, mong rằng ngài không cần làm ta phải khó xử!

Vào lúc này, Cao Dương cũng đứng dậy, đi đến đối diện với Minh Hà Lão Tổ, nghiêm túc nói.

Triệu Công Minh không nói gì, hai mươi bốn viên Định Hải Thần Châu sớm đã bày ra, tạo thành đại trận, đồng thời, Hỗn Nguyên Kim Đấu cũng xuất hiện ở trong tay của hắn. Hắn đứng sóng vai cùng Cao Dương, dùng hành động biểu lộ thái độ của mình.

- Mẹ, sư phụ. . .

Nhìn thấy Cao Dương cùng Minh Hà Lão Tổ giằng co, Huyết Vũ hơi nhíu lông mày lại, biểu cảm ở trên mặt của nàng có chút khó xử.

Một bên là mẹ của mình, một bên là sư phụ, điều này làm cho nàng kẹp ở giữa vô cùng khó xử.

Minh Hà Lão Tổ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Cao Dương, không nói một lời, nhưng trong lòng thì âm thầm quýnh lên.

Nếu như là xác định Hồng Mông Tử Khí ở trên người của người thần bí mặc áo choàng màu đen, Minh Hà Lão Tổ chính là ra tay với Cao Dương cũng sẽ không lưu tình, rốt cuộc tranh đoạt đạo là cuộc chiến không có biện pháp lùi bước.

Thế nhưng mà hiện tại, bản thân sở dĩ muốn ra tay với người thần bí mặc áo choàng màu đen là bởi vì không chịu tin tưởng sự thật hiện ra ở trước mắt mà thôi, chỉ là muốn cầu một cái an tâm mà thôi.

Nếu như là cùng Cao Dương tranh chấp có đáng giá hay không đây?

Trong lòng âm thầm quýnh lên, Minh Hà Lão Tổ đưa ánh mắt nhìn về phía Huyết Vũ ở bên cạnh, đồng thời, lại nhìn lướt qua Giang Lưu, chợt trong lòng cảm giác nặng nề!

Mặc dù bởi vì người thần bí mặc áo choàng màu đen, Huyền Trang cùng Cao Dương xảy ra tranh chấp, nhưng bọn họ dù sao cũng là tình lữ.

Nếu như bản thân thật sự làm cho Cao Dương thụ thương, khó đảm bảo Huyền Trang sẽ không ra tay.

Cho đến lúc đó, bản thân sẽ bị ứng kiếp hay không đây?

Tê. . .

Nghĩ đến bản thân có khả năng ứng kiếp, là một người trời sinh tính nhát gan, Minh Hà Lão Tổ lập tức hít một hơi lạnh.

Đương nhiên, mặt ngoài là biểu cảm ở trên mặt của hắn cũng không thay đổi rồi hắn hơi lui về sau nửa bước, nói:

- Đã như vậy thì ta liền nể mặt công chúa đi!

- Đa tạ Giáo chủ!

Nghe được câu nói của Minh Hà Lão Tổ, Cao Dương lập tức nở nụ cười tươi, nói lời cảm tạ đối với Minh Hà Lão Tổ.

Chẳng qua là nghe được cuộc nói chuyện giữa Minh Hà Lão Tổ cùng Cao Dương, ở bên cạnh, biểu cảm ở trên mặt của Ngọc Hoàng Thượng Đế càng là âm u như nước.

Bởi vì tranh đoạt người thần bí mặc áo choàng màu đen, Minh Hà Lão Tổ hoàn toàn không nể mặt bản thân, nhưng lại nể mặt Cao Dương, bản thân đường đường chúa tể của tam giới thế mà thể diện lại kém hơn Cao Dương hay sao?

Không nói đến trong lòng của Ngọc Hoàng Thượng Đế vào lúc này là có suy nghĩ gì, Minh Hà Lão Tổ lui về sau một chút, không có ý định nói gì thêm nữa, ánh mắt cũng đặt ở giữa Cao Dương với Ngọc Hoàng Thượng Đế, muốn nhìn một chút xem kế tiếp bọn họ định xử lý như thế nào.

- Giang Lưu. . .

Vào lúc này, Cao Dương đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giang Lưu, bên trong ánh mắt mang theo biểu cảm áy náy cùng cầu khẩn.

- Hừ!

Giang Lưu quay đầu đi, trong miệng lạnh lùng hừ một tiếng, hoàn toàn biểu lộ thái độ khó chịu của bản thân.

- Giang Lưu, ta biết rõ chàng không cao hứng, thế nhưng hôm nay, ta hi vọng chàng có thể giúp ta một chút sức lực. . .

Cao Dương cầu khẩn Giang Lưu.

- Chuyện này. . .

Không thể không nói, bởi vì quan hệ tình lữ, sau khi nghe được Cao Dương cầu khẩn, ở trên mặt của Giang Lưu hiện lên biểu cảm chần chờ.

Nhìn thấy biểu cảm ở trên mặt của Giang Lưu có chỗ buông lỏng, Cao Dương lại tiếp tục mở miệng, cũng không dùng lý mà lại lấy tình động.

- Ôi. . .

Sau khi nghe được Cao Dương liên tục khuyên bản thân thật nhiều câu, Giang Lưu có chút bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chợt hung dữ trợn mắt nhìn chằm chằm vào người thần bí mặc áo choàng màu đen nói:

- Bản tọa hôm nay động thủ, cũng không phải là vì giúp ngươi, mà là vì giúp Cao Dương!

- Hừ, ta mới không cần ngươi hỗ trợ, khụ khụ. . .

Người thần bí mặc áo choàng màu đen cũng biểu hiện ra thái độ không hòa thuận với Giang Lưu, trong khi đang nói chuyện ho khan vài cái, trung khí không đủ, cho thấy thương thế nghiêm trọng.

- Phiền toái!

Mắt thấy Giang Lưu thế mà cũng đứng ở bên phía người thần bí mặc áo choàng màu đen này, biểu cảm ở trên mặt của Ngọc Hoàng Thượng Đế khó coi tới cực điểm.

Bên này cũng chỉ có hai người là bản thân cùng Thái Thượng Lão Quân liên thủ mà thôi, đối diện thế nhưng mà có Huyền Trang, Triệu Công Minh, Cao Dương cùng người thần bí mặc áo choàng màu đen đồng thời liên thủ, thật muốn chiến đấu thì tỉ lệ thất bại của bản thân chắc chắn là nhiều hơn tỷ lệ chiến thắng!

- Bệ hạ. . .

Trong khi Ngọc Hoàng Thượng Đế còn đang âm thầm cảm thấy nặng nề thì ở bên cạnh Thái Thượng Lão Quân nhẹ nhàng hô một câu, khẽ lắc đầu ra hiệu cho Ngọc Hoàng Thượng Đế.

Thái Thượng Lão Quân có ý gì Ngọc Hoàng Thượng Đế đương nhiên hiểu rõ.

Nguyên bản mục đích chủ yếu của bọn họ là Hồng Mông Tử Khí, ra tay với người thần bí mặc áo choàng màu đen để báo thù chỉ là việc thuận thế mà thôi!

Nhưng hiện tại, manh mối về Hồng Mông Tử Khí không còn.

Nếu như có thể báo thù tự nhiên tốt nhất, nếu như không được, kỳ thật cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, rốt cuộc khi xác định Hồng Mông Tử Khí không ở trên người của đối phương, hành động lần này liền đã xem như là thất bại.

Vụt!

Khi mà trong lòng của Ngọc Hoàng Thượng Đế còn đang cảm thấy khó xử vì tiến cũng không được mà lùi cũng không xong thì đột nhiên, bên trong hư không, một luồng kiếm quang hiện lên, một thanh Thần Kiếm màu xanh xuất hiện từ trong hư không, trôi nổi ở trước mặt Cao Dương.

Thanh trường kiếm màu xanh này chính là Thanh Bình Kiếm, chắc là Thông Thiên Giáo Chủ bên kia đã sử dụng xong, cho nên đưa về đến trước mặt của Cao Dương.

Ở thời điểm then chốt này, Thông Thiên Giáo Chủ đưa Thanh Bình Kiếm đến trước mặt của Cao Dương, đại biểu cho ý nghĩa gì tự nhiên là không cần nói cũng biết. Điều này làm cho cảm xúc trong lòng của Ngọc Hoàng Thượng Đế lần thứ hai chìm xuống dưới, đồng thời, cũng âm thầm thở dài.

Sau khi thở dài, Ngọc Hoàng Thượng Đế mới bình tĩnh quan sát được mọi việc, lúc này con ngươi hơi co rụt lại, bởi vì hắn có thể nhìn thấy ở trên lưỡi kiếm của Thanh Bình Kiếm hình như là còn giữ một vết máu.

- Cái này? Đây chẳng lẽ là. . .

Thanh Bình Kiếm bị Thông Thiên Giáo Chủ cầm đi, chiến đấu cùng Chuẩn Đề, bây giờ bên trên Thanh Bình Kiếm này lại có vết máu là có ý nghĩa gì? Chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng có thể suy ra được.

- Xin Ngọc Hoàng Thượng Đế bệ hạ có thể nể mặt Cao Dương một lần!

Nắm lấy Thanh Bình Kiếm vào trong tay, Cao Dương nói với Ngọc Hoàng Thượng Đế, thái độ đúng là rất tốt.

Nể tình? Từ tư tâm, Ngọc Hoàng Thượng Đế đương nhiên không nguyện ý cho thể diện này, thế nhưng mà, bản thân thật sự có thể cự tuyệt hay sao?

Trong lòng thầm thở dài một tiếng, Ngọc Hoàng Thượng Đế nhìn chằm chằm vào Thanh Bình Kiếm một chút, nói:

- Nếu Thông Thiên Giáo Chủ đã biểu lộ thái độ, quả nhân tự nhiên là không dám làm ngược ý chí của Thánh Nhân!

Trong khi đang nói chuyện, Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng nhìn về phía người thần bí mặc áo choàng màu đen, nói:

- Hôm nay, nể mặt công chúa Cao Dương và Thông Thiên Giáo Chủ, ta bỏ qua cho ngươi. Nhưng ân oán giữa ngươi và ta chắc chắn sẽ có cái kết thúc!

Sau khi quẳng xuống một câu ngoan thoại như vậy, Ngọc Hoàng Thượng Đế và Thái Thượng Lão Quân cùng nhau rời khỏi.

Sau khi rời khỏi, Ngọc Hoàng Thượng Đế biểu thị bản thân là cho Thông Thiên Giáo Chủ thể diện, cũng coi là bảo vệ thể diện của bản thân, rốt cuộc ở lúc mấu chốt, Thông Thiên Giáo Chủ quẳng Thanh Bình Kiếm xuống đến, Ngọc Hoàng Thượng Đế lời này cũng coi là có thể tự bào chữa cho mình được rồi được rồi.

Sau khi Ngọc Hoàng Thượng Đế đều rời khỏi, những Chuẩn Thánh khác cũng đều lục tục rời đi.

Chẳng qua là trước lúc rời khỏi, ánh mắt của những Chuẩn Thánh này hoặc nhiều hoặc ít đều quét qua người thần bí mặc áo choàng màu đen một lần.

Không nghĩ tới kết quả cuối cùng lại là như vậy, náo động lên vì một chuyện hiểu lầm.

Chủ yếu hơn chính là mãi cho tới bây giờ, thế mà bọn họ cũng không biết người thần bí mặc áo choàng màu đen là ai.

- Các hạ, ân tình giúp ta giải trừ sự trói buộc của Phong Thần Bảng đã trả, sau này còn gặp lại!

Sau khi các vị Chuẩn Thánh rời khỏi, Triệu Công Minh mở miệng nói với Ác Thi.

- Đa tạ đạo hữu!

Ác Thi gật đầu nói, giọng nói có chút suy yếu.

- Công chúa Cao Dương, về sau nếu như có chuyện gì cần dùng đến ta, xin mời nói thẳng!

Chợt, Triệu Công Minh xoay đầu lại, nói với Cao Dương.

Không nói đến Ngưu Ma Vương cùng Huyền Điểu ở Minh Giáo, cũng lại không nói Huyền Trang chính là Giáo chủ của Minh Giáo, mắt thấy Thanh Bình Kiếm ở trong tay của Cao Dương, Triệu Công Minh cảm giác bản thân nên cùng Cao Dương thân cận một chút.

- Ừm, Triệu Công Minh tiền bối, nếu có thời gian, tiền bối có thể thường đến Minh Giáo ngồi một chút!

Một vị cường giả cấp bậc Chuẩn Thánh bày tỏ thiện ý, Cao Dương tự nhiên cũng cực kỳ nguyện ý tạo mối quan hệ, gật nhẹ đầu nói.

Không nói đến Cao Dương cùng Triệu Công Minh đang nói chuyện gì, vào lúc này, Giang Lưu đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nhiên Đăng Phật Tổ.

- A Di Đà Phật. . .

Cảm giác được ánh mắt của Giang Lưu đang nhìn chằm chằm vào mình, Nhiên Đăng hơi cúi đầu, trong miệng mặc niệm một tiếng phật hiệu, trên mặt lộ vẻ buồn khổ.

Vì thu hoạch được Hồng Mông Tử Khí, ra tay với Giang Lưu, Nhiên Đăng Phật Tổ là không hối hận.

Thế nhưng mà, Hồng Mông Tử Khí không có tới tay, lại đắc tội Huyền Trang, điều này làm cho Nhiên Đăng Phật Tổ cảm thấy vô cùng hối hận.

- Nhiên Đăng Phật Tổ. . .

Biểu cảm ở trên mặt của Giang Lưu khó coi, từng bước một đi tới trước mặt của Nhiên Đăng, mở miệng nói, ngữ khí lạnh lẽo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận